Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 4: Anh rất kiên cường




Edit: Meo
Beta: Cassie
Vì nghe được tin tức tốt, toàn bộ công ty đều hăng hái hẳn lên. Người quản lý và nhân viên trải qua một đợt nhốn nháo khi trước, lúc này đều tình nguyện làm thêm giờ, muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.
Dù sao thì chuyện này gây nên chấn động lớn, chậm trễ thêm giây nào thì ảnh hưởng đến tập đoàn Túc thị càng nhiều. Không chỉ ở cấp chi nhánh, mà kể cả bộ phận PR của tổng công ty cũng tăng ca thêm giờ, phối hợp với chính quyền địa phương, cẩn thận thông báo toàn bộ tin tức tới người dân.
Trên weibo chính thức của tập đoàn Túc thị cũng có nhiều bình luận: [Hy vọng mọi người trên mạng có thể cảnh giác, tiếp thu tri thức theo hướng đúng đắn.]
Từ bình luận này, cùng với thông cáo báo chí, người qua đường rất dễ nhớ ra hot search mấy hôm trước.
Cư dân mạng đọc một mà suy luận ba, phản ứng ngay: [Đã bảo hot search hôm đó rất kỳ lạ mà. Chưa có kết quả điều tra gì đã bu vào mắng chửi. Mua thủy quân* đúng không?]
*là một nhóm người được thuê để làm theo mục đích của người thuê.
[Có người dám đụng tới Túc daddy nữa hả? Đấu tranh thương nghiệp sao? Mẹ nó, kích thích quá.]
[Từ đầu đến cuối tôi chỉ biết nói, Túc thị đen đủi thật đấy, lần điều tra thứ hai này hóa ra do trùng nơi cung cấp thực phẩm. Khách sạn Phú Hòa dù gì cũng là khách sạn cao cấp, cho dù thay hàng tốt bằng hàng kém thì cũng vẫn cần vài món thực phẩm cao cấp cơ bản để giữ mặt mũi chứ, Túc đá-đì khổ quá đi.]
[Mấy người ngày trước cứ khăng khăng đổ lỗi giờ đâu hết rồi? Giờ thành con rùa đen rụt cổ hả?]
[Mạng internet dạo này toxic thật…]
Ở dưới phần bình luận, dân mạng ăn dưa chán chê, quay sang cảm thán tình trạng trên mạng hiện nay cùng với chuyện về các anh hùng bàn phím. Thậm chí họ còn ngồi thống kê lại xem những năm qua có bao nhiêu người nằm không cũng trúng đạn.
Vậy mà phạm vi ảnh hưởng thật lớn. Từ nghệ sĩ, tới người bình thường, có bác sĩ, có cả giáo viên, cư dân mạng mỗi người một câu, lại thêm một số lượng lớn fan của các lưu lượng tham gia, mang topic này lên thẳng hot search, bàn tán thảo luận đủ loại.
Mấy chủ đề này thật ra cứ một thời gian ngắn lại xuất hiện, có khi được hưởng ứng, cũng có lúc chìm xuồng.
Túc Thiên Dục sắp xếp mọi chuyện nhằm đề phòng trường hợp đối thủ liên tục kiếm chuyện, để ngăn việc ngôn luận bị lôi kéo thành các phản ứng trái chiều.
Ít nhất trong khoảng thời gian tới, cộng đồng mạng bị hot search bao phủ có lẽ sẽ dừng việc gõ phím và tự suy ngẫm lại.
Việc này rất có lợi cho bọn họ.
Khó khăn mới chiếm được thế thượng phong, Túc Thiên Dục thoải mái cả người, nhìn mèo con chỉ biết chiêu tài này càng lúc càng thấy thích, muốn đưa cậu đi ăn ngon.
Quyền Lê mũi thính, đuổi theo đòi ăn ké, y nâng chén rượu cười tủm tỉm “Tôi đã nghe rồi, cậu Đường thật là lợi hại. Nếu không có cậu thì không biết chủ tịch Túc nhà chúng tôi còn bị mắng tới lúc nào. Ly rượu này để tôi kính cậu.”
Từ lúc y xuất hiện Túc Thiên Dục liền không vui, chặn lại chén rượu trên tay Đường Thanh, nhẹ nhàng hỏi: “Hai người uống rượu là muốn tôi lái xe? Chắc chắn sao?”
Lời vừa dứt, dưới ánh sáng của ngọn đèn trong nhà hàng, Đường Thanh thấy rõ luồng khói đen đang bám trên người chủ tịch Túc khẽ lắc lư, vô cùng sống động.
Đường Thanh “…”
Quyền Lê “…”
Được rồi.
Hai người biết điều, đổi rượu thành nước trái cây, tiếp tục ăn cơm.
Trên đường về, Quyền Lê báo cáo kết quả điều tra của mình: “Người mua hot search và thủy quân trên mạng là tài khoản giấu tên, cả quá trình đều che giấu IP. Vất vả truy đến cùng thì địa chỉ lại ở một quán net, không có camera giám sát, trình độ xóa dấu vết rất cao.”
Hơn nữa ở nơi người ra người vào hỗn loạn như vậy, sẽ khó mà giữ mùi*, không truy ra được.
*Các nhân vật đều là linh thú, thần thú, yêu quái,… nên có thể dùng mũi đánh hơi, mà nơi như tiệm net thì nhiều người nhiều mùi, lại ra ra vào vào nên các loại mùi bị trộn lẫn khó tra xét
Quyền Lê dừng lời, chợt nhớ ra điều gì đó, theo thói quen liếc mắt qua chủ tịch Túc.
Túc Thiên Dục hiểu ý: “Không phải. Nếu là tên khốn kia, chắc chắn sẽ ngồi dưới camera cắn một bao hạt dưa chọc tôi tức chết.”
Quyền Lê “…”
Đúng là có khả năng này.
“Nhưng đối phương có lẽ đã tính toán từ lâu, lại có thù oán sâu nặng đến thế với cậu cũng chỉ có gã ta thôi, nói không chừng là thuộc hạ ngấm ngầm làm. Tôi đang tìm thêm manh mối khác.”
Túc Thiên Dục “Ừ.”
Manh mối bị đứt đoạn cũng khiến họ không có gì để nói thêm, hai người họ kết thúc cuộc trò chuyện, bàn cơm cũng yên lặng trở lại. Chỉ có Đường Thanh nãy giờ vẫn tập trung ăn cơm.
Ban đầu cậu đã nói, chuyện công ty cậu không giúp được gì. Về nhân vật thần bí thì cũng không liên quan đến cậu, ai mà không có bí mật cơ chứ.
Đường Thanh không áp lực mấy, ánh mắt tập trung vào miếng thịt cá trắng nõn cuối cùng trong tô canh, chờ nó tự trôi tới trước mặt mình.
Nhưng người tính không bằng trời tính, một cái tay đã nhanh chóng ra vươn múc đi miếng cá ngay trước mắt cậu.
Đường Thanh “…”
Cậu im lặng nhìn miếng cá bị múc vào bát người khác, rồi được chan thêm chút nước canh. Ánh mắt ngước theo cái tay với những khớp xương rõ ràng, nhìn người đàn ông sở hữu nó.
Túc Thiên Dục đang rũ mắt bỏ muỗng về lại tô canh, động tác chậm rãi, vẻ mặt thản nhiên, trên môi là nụ cười mỉm quen thuộc, chẳng khác gì bình thường.
Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Túc Thiên Dục nghiêng đầu nhìn qua, rất nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Chắc hắn mới nói chuyện xong nên không chú ý tới ánh mắt của mình…
Đường Thanh quyết định tha thứ cho hắn: “Không có gì.”
Túc Thiên Dục cũng không hỏi thêm, cúi đầu ăn cá.
Dù sao cũng là miếng cá cuối cùng mà cậu vẫn luôn mong ngóng, Đường Thanh cảm thấy tiếc vì không ăn được nó, thỉnh thoảng lại liếc qua người bên cạnh.
Túc Thiên Dục bị người ta nhìn, chợt thấy vui hơn. Nốt ruồi nhạt màu nơi đuôi mắt cũng cao dần lên, cười đẹp cực kỳ.
Quyền Lê câm nín.
Y đã đánh giá thấp độ mặt dày của chủ tịch Túc rồi. Hôm qua còn chê người khác xấu xa, hôm nay lại giành miếng thịt cá mà mèo con thèm đã lâu. Thật không biết xấu hổ.
Ba người với ba tâm trạng khác nhau ăn cơm xong, lúc rời khỏi nhà hàng đã qua 8h tối.
Không còn ánh sáng mặt trời, màn đêm trở nên âm u. Những đám mây đen dày bao phủ bầu trời, không thấy nổi trăng sao.
Đường Thanh mở cửa sổ xe, khó hiểu nhìn ra bên ngoài: “Sương mù ở thành phố này không dày lắm, nhưng tại sao lại chẳng thấy được trăng sao?”
Túc Thiên Dục dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu, tiếng nói khàn khàn chậm: “Do thời tiết xấu đấy.”
Tình huống có vẻ không đúng lắm, Đường Thanh nhạy bén quay đầu lại, mượn ánh đèn bên ngoài cửa xe quan sát đối phương.
Người đàn ông khép hờ mắt, bờ môi nhạt màu, gương mặt tuấn tú nhợt nhạt, cả người mệt mỏi uể oải.
Tình trạng này gần giống với thời điểm hai người mới gặp nhau.
Đường Thanh nhíu mày: “Anh sao thế? Không thoải mái ở đâu à?”
Túc Thiên Dục im lặng mất mấy giây, trầm giọng trả lời: “Mấy hôm trước không may bị thương nhẹ.”
Đường Thanh nhìn hắn, ánh mắt dồn lên chỗ sương đen dày nhất: “Ở bả vai phải không? Bị thương nặng lắm hả?”
Túc Thiên Dục lập tức cong khóe môi: “Không nặng chút nào.”
Xem ra tâm trạng lại không tốt.
Đường Thanh lựa lời: “Không nặng thì vết thương cũng cần xử lý chứ. Hay tranh thủ tới bệnh viện trước?”
Túc Thiên Dục từ chối: “Không đi.”
Đường Thanh: “Anh không thấy đau hả?”
“Không…” Túc Thiên Dục giơ tay ngăn lại móng mèo vươn tới, cười như không cười nhìn cậu: “Không đi bệnh viện vì ở nhà có thuốc rồi, có thể về nhà rồi xử lí. Nếu cậu động vào vết thương làm nó vỡ ra, lúc đó mới thật sự là không xong.”
Đường Thanh rụt tay về, mặt tỉnh bơ chất vấn: “Bị thương lúc nào? Có sơ cứu qua chưa? Có tác dụng không?”
Thái độ bình tĩnh như vậy khiến Quyền Lê đang lái xe cũng không nhịn được thầm quan sát qua gương chiếu hậu. Y tự hỏi rằng, mèo con lá gan lớn hay là do không biết phép thuật thật nên không thể nhận ra vị này là ai nhỉ?
Túc Thiên Dục nhìn cậu, ý cười bên môi chưa tan, ánh mắt sâu thẳm: “Mới bị thương mấy ngày trước, có sơ cứu qua nhưng không có tác dụng gì cả. Ban ngày còn tốt, đến tối sẽ rất đau.”
Đường Thanh gật đầu, bỗng nhiên lại với tay sang.
Túc Thiên Dục nhìn thấy vậy nhưng lần này không ngăn lại.
Bàn tay này ban ngày còn cầm chuông lục lạc, lúc này đang đặt trên vết thương của hắn, sau đó… không có sau đó.
Quyền Lê “…”
Túc Thiên Dục “…”
Nụ cười của Túc Thiên Dục sững lại một giây, hỏi cậu: “Làm gì vậy?”
Đường Thanh thành thật đáp: “Vận rủi của anh sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Như thế này sẽ tốt cho anh.”
Túc Thiên Dục nhìn kỹ cậu một lượt, cười cười tựa lưng vào ghế: “Được, vậy làm phiền cậu Đường nhé.”
Đường Thanh: “Anh khách khí rồi.”
Dọc đường đi không ai nói chuyện, im lặng tới tận khi về tới cửa nhà. Đường Thanh đi theo Túc Thiên Dục về phòng riêng của hắn, muốn nhìn xem tình trạng vết thương ra sao.
Cậu ở đó thì Quyền Lê cũng không rời đi, giúp cậu tìm dụng cụ sơ cứu rồi đặt trên bàn.
Túc Thiên Dục bỏ trâm cài áo, cởi áo khoác, áo sơ mi bên trong đã nhuộm đỏ, cởi tiếp ra là thấy băng vải quấn trên vai, cũng đẫm máu.
Quyền Lê thành thục làm sạch vết thương, đổi thuốc, thay băng.
Đường Thanh chỉ ở một bên quan sát, không nhận ra được hung khí gây ra vết thương này.
Vết thương từ hẹp đến rộng, đứt lìa một miếng thịt, dài chừng mười phân, vận rủi đen đúa bao quanh vết thương, lúc vệ sinh vẫn còn chảy máu, vết thương này nhìn qua cũng thấy ghê người.
Khổ cho chủ tịch Túc, vì mặt mũi mà phải chịu đựng đó giờ.
Đường Thanh có chút cảm động, chờ Quyền Lê băng bó lại xong, tránh miệng vết thương ra mà vỗ vai chủ tịch Túc. Vừa để hắn dính thêm vận may của mình, cũng là động viên: “Anh rất kiên cường.”
Túc Thiên Dục “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.