Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 34: “Bố có quan hệ gì với Túc Thiên Dục vậy?”




Edit: Agehakun
Beta: Cassie 
Thao Thiết và Hỗn Độn đồng thời quay đầu, người trước đã có kinh nghiệm đấu võ mồm nhiều năm lập tức phản kích, lạnh lùng chế giễu: “Chỉ có một mình mày à? Đây là mua một tặng hai hở?”
Túc Thiên Dục liếc nhìn gã một cái, xoay người nhường chỗ.
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, một bóng dáng cao ráo bước vào cùng với ánh trăng, bạch y mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười quen thuộc, ánh mắt không chút nề hà: “Buổi tối tốt lành, mọi người.”
“Bạch… Bạch Trạch?” Thao Thiết sửng sốt một giây, ngược lại càng phẫn nộ hơn: “Tỳ Hưu mày còn dám bảo tao không biết xấu hổ, mày lại chạy đi mách lẻo!”
Túc Thiên Dục phủi phủi góc áo, cười không chút để ý: “Mày sai rồi, Bạch Trạch là tao mời đến giúp đỡ. Nếu mày vẫn không chịu trả lại mèo cho tao, đừng có nói là mách lẻo, mà bọn tao còn có thể cùng xông vào tẩn mày, đến lúc đó đừng có trách bọn tao bắt nạt mày nhé.”
Thao Thiết không dám tin nhìn về phía Bạch Trạch, có chút tức cũng có chút ấm ức, lầm bầm: “Sao anh lại giúp nó chứ.”
Ngay cả Hỗn Độn cũng đứng lên. Tuy rằng sương trắng bao quanh không thấy rõ vẻ mặt của gã, nhưng động tác tứ chi hơi căng chặt, rõ ràng cũng mang theo cảnh giác.
Tuyệt học của Hỗn Độn là biến ảo vạn vật, am hiểu ngụy trang, khiến người ta không có cách nào phân biệt được nên khó mà phòng bị, nổi danh quỷ dị.
Nhưng Bạch Trạch còn quỷ dị hơn cả gã ta – ngài có thể nhào nặn vạn vật trở thành một nắm! Không sai, chính là trở lại khoảng thời gian còn là thú con, răng cũng chưa mọc, không hề có lực sát thương, đánh nhau giống như chơi đồ hàng!
Trong tình trạng đó đừng nói là đánh nhau, người ta chỉ cần duỗi một ngón tay ra là có thể ấn gã xuống.
Hơn nữa, bị biến thành thú con đánh nhau như một đám trẻ trâu đối với hung thú mà nói… thật sự rất mất mặt.
Nếu Bạch Trạch hứng thú chụp ảnh lại, vậy càng mất mặt hơn, quả thực là tâm hồn và thể xác đều bị tra tấn man rợ.
Hỗn Độn suy xét một lát, bình tĩnh mở miệng: “Mèo không có ở đây.”
Túc Thiên Dục suýt chút nữa bị chọc cười: “Tôi trông có vẻ kiên nhẫn lắm hả?”
Thao Thiết lập tức tụt hứng, cả giận nói: “Không có chính là không có! Trước khi mày tới mèo con đã tự trốn được rồi! Cậu ta chắc chắn cũng biết thà dựa vào mình còn hơn dựa mày!”
Túc Thiên Dục ồ một tiếng: “Mày cũng đáng tin cậy ghê cơ, ngay cả một con mèo nhỏ cũng không trông chừng được, cũng chẳng biết lấy đâu ra niềm tự hào mà dám gáy to như vậy.”
Thao Thiết bị nghẹn lại, Hỗn Độn cũng thấy mặt mình chẳng sáng rọi gì, tát đầu gã một cái: “Bớt nói nhảm!”
Thao Thiết hừ lạnh một tiếng, vẫn không phục.
Bạch Trạch giải vây nói: “Bọn họ không nói dối, xem này.”
Túc Thiên Dục khẽ nghiêng đầu theo lời nhắc nhở của ngài, thấy phía sau hai anh em là nhà chuột nằm thành một hàng. Con hamster dẫn đầu đã đấu đá với hắn quanh năm nên rất quen, nghe nói năm đó Thao Thiết chọn lão trở thành quản gia, chính là bởi vì lão ăn ít còn thích tích trữ lương thực.
Hiện tại vị gia chủ Quản gia ăn ít và thích tích trữ lương thực này đã nằm liệt giữa đường rồi, mặc kệ nguyên hình nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Túc Thiên Dục tiến lên chọc hai phát, không tỉnh.
Lại xách cái đuôi lên nhìn quanh, không bị thương.
Túc Thiên Dục nhướng mày: “Đây là do mèo con gây ra?”
Hỗn Độn nói: “Chưa biết. Lúc tôi phát hiện không đúng đi xuống lầu thì hiện trường đã như vậy.”
Dù sao cục diện cũng chạy lệch hết rồi, Hỗn Độn dứt khoát kể lại toàn bộ câu chuyện từ việc gã ta đi bắt mèo con đến chuyện xảy ra mới năm phút trước đó.
Túc Thiên Dục nghe xong, cười cực kỳ dịu dàng: “Nói cách khác, mèo con mất tích ở nơi này của các người?”
Hỗn Độn im lặng trong chớp mắt, gật đầu: “Đúng vậy.”
Chuyện này thì không có cách nào phủ nhận được. Bọn họ cũng không ngờ rằng một con mèo con chỉ mới hai trăm tuổi lại có bản lĩnh như vậy, chung quy vẫn là thua do khinh địch.
Ý cười của Túc Thiên Dục sâu hơn, giọng điệu lành lạnh: “Hai người tốt nhất hãy cầu nguyện cậu ấy không có việc gì!”
Nói xong xoay người bỏ đi, bóng dáng biến mất rất nhanh.
Bạch Trạch như suy tư gì nhìn theo hướng hắn rời đi, quay đầu phát hiện hai anh em vẫn đang nhìn mình, nhướn mày cười nói: “Đợi chờ gì nữa? Mau đi hỗ trợ tìm mèo.”
Hai anh em: “À.”
Lúc này trời còn chưa sáng, mây đen trên bầu trời Vận thành đột nhiên dày đặc gấp ba, đám chuột con dưới mặt đất cũng toàn bộ xuất phát, sột soạt tìm kiếm tung tích mèo con – không sai, chỉ cần sống lâu rồi thì chuyện gì cũng có thể phát sinh, ai có thể ngờ là sẽ có một ngày bọn họ phải đi tìm kẻ thù giúp cho kẻ thù, năm nay thảm đến không còn năm nào thảm hơn.
Nhưng mặc dù là vậy, bọn họ vẫn không tìm ra bất kỳ tung tích nào. Bởi vì mèo con và bố già của cậu vốn dĩ không đi đường trần.
Chuyện này phải lộn trở lại nửa tiếng trước.
Đường Thanh nói chuyện với bố già xong thì hoàn toàn yên tâm, cực kỳ tin tưởng bố yêu của mình.
Sự thật chứng minh bố yêu đã không khiến cậu thất vọng, mở xe tang* ra phi vào trong, đơn giản thô bạo đâm bay một đám chuột.
*xe tang thật, xe chở linh cữu ấy mn, không phải do tụi tui chém đâu =))
Lúc ấy Đường Thanh cực kỳ kinh hãi, không ngờ phòng khách nhìn như trống rỗng lại có nhiều bảo vệ ẩn nấp như vậy – chuột bị xếp thành hàng cũng là do cậu làm, chủ yếu là do muốn đếm số lượng – không sai, có bố già ở bên cậu kiêu ngạo thế đấy!
Bố con hai người đếm chuột xong, thong thả ung dung phá bỏ kết giới, sau đó gấp rút trèo lên xe chạy trốn!
Đề phòng bị đuổi theo, bọn họ đi bằng đường âm phủ. Hai bên đường treo đầy đèn lồng trắng bệch*, ngọn lửa màu xanh đậm bập bùng theo tốc độ của xe, toả ra đốm sáng cực kỳ lóa mắt.
*Thời xưa ở Trung Quốc thì khi nhà có tang sẽ treo đèn lồng trắng. Cơ mà mình chưa đọc ở đâu rằng đường xuống hoàng tuyền treo đèn lồng trắng hết. Nên chắc chi tiết này tác giả cho vào cho hợp với cái xe tang của bố già – Cassie
Bố già đã sớm chuẩn bị, mang theo kính râm che hơn nửa khuôn mặt, râu lộ ngoài cằm mọc thành cụm, có vẻ khá lôi thôi, vừa nhìn biết ngay mới bò ra từ đống văn kiện.
Đường Thanh cực kỳ đàng hoàng, ngồi ở bên cạnh quan tâm bảo: “Bố à, sao bố lại gầy thế? Bình thường nhất định phải chú ý thân thể, làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, không thì con sẽ đau lòng lắm.”
Bố già một tay cầm tay lái, tay khác duỗi ra sờ tai cậu: “Con đau lòng chỗ nào? Sao ta lại thấy con có vẻ béo lên thế?”
Đường Thanh che tai lại, kề sát cửa xe: “Không phải là do con vừa mới phát hiện là bố gầy sao, nếu sớm biết bố vất vả như vậy, con chắc chắn cũng sẽ đau lòng ăn không ngon.”
Bố già cười hờ hờ: “Thôi đi, một nửa vất vả hiện giờ của ta đều đến từ con đấy.”
Đường Thanh chối bay chối biến: “Không hề nhé, rõ ràng con hiếu thảo thế mà.”
Bố già: “Người giấy mà ta cắt vẫn còn thừa đấy, con có muốn xem không?”
Đường Thanh: “…”
Được rồi, cậu không đánh lại bố mình nên cậu nhận thua.
Bố con hai người tình thương mến thương theo lệ thường xong, bố già lại hỏi về chính sự: “Lần này xảy ra chuyện gì vậy? Lại làm ra chuyện xấu gì hả?”
Đường Thanh nói: “Con chỉ là một con mèo nhỏ vô tội bị cuốn vào cuộc tranh đấu. Mọi chuyện là do con đi báo ân, tiêu tan vận rủi chiêu phúc nạp tài cho ân nhân, sau đó kẻ thù của ân nhân không vui, trói con lại không cho con giúp ân nhân nữa, con đương nhiên là không đồng ý rồi, giằng co nửa ngày xong chính là như vậy.”
Bố già: “Vậy con định làm gì tiếp?”
Đường Thanh: “Trốn hết đêm nay mai trở về sau, đợi lát nữa gửi tin nhắn báo tin cho hắn.”
Bố già ừ một tiếng, không nhiều lời.
Đường Thanh ngược lại nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu nhìn chằm chằm bố già, chầm chậm mỉm cười: “Bố yêu ~”
Bố già căng da mặt: “Có việc thì nói thẳng!”
Đường Thanh: “Bố có quan hệ gì với Túc Thiên Dục vậy?”
Bố già không đáp, lại bắt đầu nói sang chuyện khác theo lệ thường: “Con hỏi chuyện này để làm gì? Có phải lại không muốn báo ân nữa đúng không? Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, người trẻ tuổi đừng có nóng vội, báo ân cần phải chân thành, con như vậy là không được.”
Đường Thanh cười tủm tỉm: “Được thôi, chỉ cần bố nói cho con biết là ân tình gì, con nhất định sẽ chân thành cố gắng nghiêm túc báo ân.”
Bố già vẫn không đáp: “Chuyện này xa lắc xa lơ rồi, ân nhân của con còn quên thì sao ta có thể nhớ được.”
Đường Thanh: “Bố à, bố như vậy rất là quá đáng đấy, có hai đề thì ít ra bố cũng phải giải một đề chứ?”
Bố già nhếch miệng cười: “Con đánh thắng được ta không?”
Đường Thanh: “…”
Cũng không biết vì sao, bên cạnh cậu toàn là một đám không biết xấu hổ!
Đường Thanh tự cảm thấy bi thương cho chính mình, nhưng càng tò mò về bí mật hơn.
Bố già nhất định đang gạt cậu chuyện gì đó! Chủ đề mà ổng nói chuyện với người khác năm đó chắc chắn không chỉ có chuyện hồng loan tinh động*!
*Hồng Loan tinh động: hiện tượng thiên văn chỉ may mắn trong tình yêu hoặc một cuộc tình tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân (ngắn gọn là: tình yêu đích thực đến rồi).
Nhưng vấn đề là… làm sao mới cạy được miệng bố già đây.
Đường Thanh nhìn thời gian, trong lòng mau chóng hiện ra mấy phương án. Chỉ tiếc bậc cha chú luôn khôn hơn đám con cháu, vừa mới qua cầu lập tức biến mất không chút tung tích, hoàn toàn không để cậu túm được cơ hội.
Bố già còn phái một đám ma trơi tới chơi cùng mèo con, tranh thủ kéo dài tới hừng đông.
Đường Thanh hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: Trò trẻ con, tui đây ngay cả ổ mèo xa hoa mà vẫn có thể từ chối được đấy nhé!
Sau đó vèo —
Ma trơi cuộn thành đốm tròn bay vụt qua trước mắt cậu, nhanh đến mức chỉ để dư lại tàn ảnh.
Nó tựa như đang khiêu khích, xoay hai vòng, lại “vèo” một tiếng bay ngang qua mặt mèo con, thân mình tròn vo, nhìn rất muốn cắn.
Đường Thanh nhịn rồi lại nhịn, trong lần thứ tư đối phương bay vụt qua, đột nhiên biến thành nguyên hình vồ tới, răng nanh nhỏ cắn một ngụm chính xác, đắc ý lắc cái đuôi.
Đốm ma trơi bị vồ thì ngốc trong chớp mắt, phục hồi tinh thần lại lập tức bay lên lượn xuống, cố gắng ném mèo con xuống dưới.
Mèo con há có thể nhận thua, tứ chi đều ôm lấy nó, “meo meo” hai tiếng siêu lớn với nó.
Đốm ma trơi khác thấy vậy cũng xông lên theo, tạo thành hai bàn tay to xách gáy mèo con, thành công cứu được đồng bạn ra.
Mèo con không vui, nghĩ thầm chúng bây dám lập nhóm bắt nạt ta à, cái đuôi lông xù lắc qua lắc lại, đột nhiên biến thành chín cái.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Động tác mèo con nhanh nhẹn uyển chuyển, không quá ba ngụm là có thể cắn được một đốm ma trơi, nếu đốm ma trơi khác muốn hỗ trợ thì sẽ dùng chín cái đuôi hất bọn nó ra, còn có thể tạo thành cánh quạt thổi bay bọn nó, không để bọn nó xếp thành bàn tay xách gáy mình.
Hai bên đánh đến hừng hực khí thế, chẳng phân biệt trên dưới. Nhưng lại mau chóng làm hoà quậy chung với nhau, nô đùa không biết trời đất.
Đốm ma trơi tạo thành một cái thảm chở mèo con bay lên không trung, ngó xuống là có thể thấy được cảnh vật địa phủ khác hẳn với những nơi khác. Cung điện âm u tăm tối nhưng cũng thật trang trọng và nghiêm túc, ruộng hoa bỉ ngạn ở nơi xa lại xán lạn và diễm lệ, sông Vong Xuyên khóc than cùng với cầu Mạnh Bà chết lặng, đan xen trăm vị chua ngọt đắng cay của cuộc đời.
Cảnh tượng như này mèo con đã trông thấy từ nhỏ, ở đây cậu nghe bi kịch nhiều nhất chính là bi kịch tình yêu. Tình yêu tràn đầy hứa hẹn cuối cùng lại nhảy sông uống thuốc cắt cổ tay, cũng có đôi người yêu đang khăng khít nhưng vì bị bệnh ngoài ý muốn dẫn tới âm dương chia cắt, còn có người bị vứt bỏ, bị phản bội, bị coi như quân cờ,…
Bọn họ luôn tràn ngập cảm giác không cam lòng, linh hồn cũng vẩn đục hơn các linh hồn chết ngoài ý muốn hoặc chết già khác.
Mèo con lặng lẽ nhìn, suy nghĩ vừa mới bay xa vài phần, thân thể chợt cảm thấy căng chặt.
Thảm bay vừa nãy còn đang chở cậu đột nhiên bao chặt lấy cậu, giống như đóng gói hành lý, chỉ lộ ra chiếc đầu ngốc nghếch của mèo con, bay thẳng về một phía.
Năm giây sau, mèo con bị ném ra con đường đi tới âm phủ, đúng lúc bình minh ló rạng, vạn vật sống lại, cửa lớn âm phủ đóng sập một phát ở trước mặt cậu.
Mèo con chậm nửa nhịp từ từ nghiêng đầu: “?”
Ban nãy, đã xảy ra chuyện gì vậy???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.