Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 19: “Thanh niên nên vận động nhiều hơn.”




Edit: Soo
Beta: Cassie
Quyền Lê nhướng mày: “Buồn cười đến thế à?”
Nét cười trong mắt Túc Thiên Dục muốn giấu cũng giấu không nổi nữa, phất tay nói: “Cậu nói tiếp đi.”
Quyền Lê câm nín vài giây, chỉ có thể giữ vững cười tiếp tục nói: “Sau khi bọn họ cắn câu, hoặc là sẽ ra tay với tượng đất, hoặc là ra tay với cậu trẻ. Tôi dựa vào đồ vật cậu để lại tạo thành trận pháp ở cao ốc, chỉ cần không phải vị kia tự mình tới chắc chắn không thành vấn đề.
“Còn về cậu trẻ… Mèo con đến trả ân thì sẽ ở cạnh cậu không rời, không cần tìm lý do bảo vệ đâu, cho dù bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của mèo con, có cậu ở đó nên cũng không thành vấn đề.”
Ý cười của Quyền Lê dần trở nên rõ ràng: “Đến lúc đó tôi xâu đám chuột bắt được từ trận pháp thành chuỗi rồi xách đến Cục Yêu Quái, không khiến Quản gia khạc tiền ra tôi không gọi là Quyền Lê.”
Túc Thiên Dục rất hài lòng: “Đến lúc đó cậu ở đây câu giờ, tôi đi tìm hang ổ của con heo kia.”
Quyền Lê: “Chia bốn sáu.”
Túc Thiên Dục: “Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?”
Quyền Lê: “…”
Y nhẫn nhịn chịu đựng, đề nghị lại lần nữa: “Tôi lấy số tiền tống tiền được, cậu lấy tiền của gã kia.”
Túc Thiên Dục suy xét đến việc mình đã trừ ba năm lương của y thì có vẻ hà khắc quá mức, liền gật đầu đồng ý: “Chốt kèo.”
Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu xong, vừa lòng thoả ý chia nhau trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau ánh nắng tươi đẹp, tâm trạng ba người đều cực kỳ tốt.
Đường Thanh phát hiện kim thiềm đúng là đã trở về chỗ ban đầu, chắc là bị cá nhảy lên bắn nước vào nên mới tạo thành cảm giác nước mắt lưng tròng, trông vô cùng linh động. Đường Thanh thưởng thức một lát, chờ đến khi hai người kia ra ăn cơm mới rời đi.
Kim thiềm lại bị tê chân: “…”
Khổ quá đi mất.
Nhịn không nổi, nó phóng ra tâm linh tương thông với người nào đó, mong mỏi đối phương lại “trộm” mình đi lần nữa.
Chỉ tiếc Quyền Lê còn đang nhớ thương chuyện bày trận bẫy chuột, ăn cơm xong mau chóng rời khỏi trạch viện, mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không chú ý đến nó.
Suy cho cùng… Bắt được không phải chuột mà là tiền đó!
Là một số tiền đáng kể luôn!
Nhóm chuột nhỏ hôm qua tới dò đường với ý đồ tới gần tượng đất đều bị một lưới bắt hết. Quyền Lê vô cùng hài lòng, đếm số lượng rồi buộc đuôi chúng với nhau, xách thẳng đến Cục Yêu Quái.
Đến nơi, cán bộ cấp cao của Cục Yêu Quái thấy y thì lập tức đau đầu, mà nhìn đám chuột trong tay y thì cả người cũng đau luôn, thật sự không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu của hai ông lớn này, khua tay ý bảo bọn họ tự giải quyết đi, lẩn mất luôn.
Chuyện này đã đoán được trước, Quyền Lê nhốt chung đám chuột này với hai con chuột bắt được trước đó, chụp ảnh gửi cho gia chủ Quản gia: [Lấy tiền chuộc yêu, một tỷ một con.]
Gia chủ Quản gia gửi sticker: [Bắt chó đi cày chõ mõm vào việc người khác.jpg]
Hồ ly đích thực là thuộc họ nhà chó, Quyền Lê tiếp nhận trào phúng đáp lại ông ta: [Hai tỷ một con *cười mỉm*.]
Gia chủ Quản gia: “…”
Gia chủ Quản gia nhắn lại: [Cậu bị nghi ngờ có dính líu đến việc tống tiền đồng loại, theo quy định thứ 361 của luật yêu quái, tôi có quyền kiện cậu và đòi phí bồi thường tổn thất tinh thần.]
Quyền Lê: [Ông bị nghi ngờ có dính líu đến việc thương tổn đồng loại, cùng với mưu toan phá hỏng tài sản của đồng loại, tạo thành tổn thương về cả kinh tế lẫn tinh thần và thể xác của tôi, căn cứ vào điều thứ 362 của luật yêu quái, tôi có quyền yêu cầu phí bồi thường.]
Cuối cùng y lại bổ sung một câu: [Ba tỷ một con.]
Gia chủ Quản gia: “…”
Không đợi ông ta phản bác, Quyền Lê gõ chữ như bay, lại nói: [Mặt khác, khi liên hệ với ông, tôi còn đồng thời liên hệ với Bát Ca nổi danh trong giới, đăng ảnh chụp ra ngoài, cho đến khi ông chuộc hết người mới có thể gỡ xuống.]
Y lại nhắn một icon cười từ thiện, hoà nhã tỏ vẻ: [Đương nhiên là tôi không hề uy hiếp ông, suy cho cùng chẳng phải lựa chọn vẫn nằm trong tay ông sao *cười mỉm*.]
Gia chủ Quản gia: “…”
Phi*, cái đồ thối tha không biết xấu hổ!
*từ tượng thanh miêu tả hành động nhổ nước bọt tỏ ý khinh thường.
Bát Ca người cũng như tên, là một con vẹt cực kỳ nhiều chuyện. Từ lúc xuống núi vào đời liền học theo bộ dáng của paparazzi loài người, cực kỳ thích bàn tán tin tức trong giới, còn tự mở chuyên mục của mình, bởi vì rất nổi tiếng nên chiếm một vị trí nhỏ trong app của Cục Yêu Quái, nhấp vào góc dưới cùng của trang chủ thì sẽ dẫn ngay tới chuyên mục này.
Nơi này là diễn đàn của đồng loại. Mỗi bài tin tức đều có bức ảnh lớn đi kèm với dòng chữ “Sốc!”
Gia chủ Quản gia nhấn vào, trong nháy mắt thấy được tin tức mới nhất: [Sốc! Hào môn Quản gia bị tổ chức thần bí diệt gọn, gia chủ nên làm gì khi đối mặt với tiền chuộc cao ngút trời.]
Bình luận ở trên cùng ghi: [Tổ chức thần bí lấy lông chim xinh đẹp của Bát Ca ra để uy hiếp, bản tin này chỉ có thể gỡ xuống khi người được chuộc, trong suốt thời gian đó không được cập nhật bất kì tin tức gì, cũng không thể ẩn bài viết, Bát Ca bất đắc dĩ phải dừng đổi mới, giang hồ gặp lại.]
Gia chủ Quản gia: “…”
Má nó nếu đây mà không phải là uy hiếp, ông ta sẽ in nó ra và xơi tái toàn bộ luôn!
Chuyên mục của Bát Ca lượng đọc bùng nổ, này là muốn toàn bộ Yêu giới đều biết ông ta bị huy hiếp chuộc người với giá trên trời, thanh danh của người trong tộc so với tiền bạc, khẳng định định gia chủ Quản gia sẽ chọn vế sau.
Suy cho cùng, có thể giải quyết bằng tiền đều không tính là chuyện lớn.
Nhưng mà gia chủ Quản gia thật sự không muốn đưa tiền cho con hồ ly này chút nào.
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, nhắn hỏi thẳng: [Muốn tiền hay là muốn cậu trẻ?]
Quyền Lê nhướng mày, tỉnh bơ nói: [Gia chủ Quản gia, ông định nói sang chuyện khác sao?]
Gia chủ Quản gia: [Đừng giả vờ nữa, cậu thả câu tôi cũng có thể thả câu. Nói thật cho cậu biết, tôi phái người đi qua đó chính là muốn xem xem các người đến cùng quý trọng mèo chiêu tài thế nào, tiện thể xác định luôn cậu trẻ quan trọng đến mức nào.]
Ông ta nói: [Cậu đoán xem, vì sao tôi lại muốn xác định cậu trẻ có quan trọng hay không?]
Ông ta tiếp tục nhắn: [Trân trọng đến vậy, có phải chỉ có một cái tượng này hay không? Hơn nữa còn không biết hành tung của cậu trẻ?]
Quả nhiên thật lâu sau Quyền Lê cũng không có nhắn lại.
Cậu trẻ chính là mèo con, mỗi ngày ở dưới mí mắt bọn họ dạo tới dạo lui tuyệt đối an toàn, không có khả năng bị người khác cướp đi mất.
Quyền Lê biết đối phương đang khích mình, chỉ là vẫn theo thói quen mà hoài nghi mục đích của ông ta.
Rõ ràng trong tay không có cậu trẻ mà lại cố làm ra vẻ huyền bí nhằm hù doạ y, chỉ là để kéo dài thời gian thôi sao?
Không, nói dối kiểu này quá không có kỹ xảo, cho dù định kéo dài thời gian cũng chẳng kéo được bao lâu, rất dễ dàng bị vạch trần.
Chẳng lẽ muốn một mũi tên trúng ba đích, muốn mượn cơ hội thăm dò phản ứng của y? Nếu thái độ của y quả quyết, khịt mũi coi thường mà phản bác, như vậy ông ta sẽ biết bọn họ biết hành tung của cậu trẻ, thậm chí là đoán được cậu trẻ đang ở bên cạnh bọn họ.
Nếu y không xác định mà đi liên hệ người, vậy càng thuận tiện cho bọn chúng trong việc điều tra xác định vị trí của cậu trẻ.
… Con chuột này thật sự quá tinh ranh rồi.
Quyền Lê thấy vậy là đủ rồi, lúc hồi âm lại giả vờ không chịu khuất phục nói: [Tôi chỉ cần tiền, rốt cuộc ông có chuộc yêu hay không?]
Gia chủ Quản gia: [Tôi cho rằng trợ lý Quyền là người thông minh, hẳn có thể hiểu rõ ý của tôi.]
Quyền Lê: [Có phải tôi cần tăng tới bốn tỷ một con cho ông không?]
Gia chủ Quản gia: [Nếu đủ cho Túc thị tiêu hao mười năm mà nói *cười mỉm*.]
Quyền Lê: “…”
Chọc vết sẹo để quăng bẫy, đủ tàn nhẫn!
Bọn họ đều biết vận rủi mười năm này là từ đâu ra, hơn nữa nếu hiện tại chủ tịch Túc đang ở đây thì tuyệt đối là chọc đúng vào chỗ đau, hơn nữa còn thuộc về cái loại tức đến nổ phổi, đồng vu quy tận.
Y tạm dừng một cách vi diệu khiến cho gia chủ Quản gia nắm lấy cơ hội, lại gửi tới một tấm ảnh.
Chín đuôi, mắt xanh lam, toàn thân ánh vàng rực rỡ, đúng là tượng đất của mèo chiêu tài.
Gia chủ Quản gia nói: [Trợ lý Quyền thuộc họ nhà chó, hẳn là biết họ nhà chó rất nhạy ở phương diện nào đó, ví dụ như khứu giác và lần theo dấu vết, đôi khi thật sự có rất nhiều tác dụng đấy.]
Lời này thật giả lẫn lộn, hơn nữa không biết ảnh chụp tượng đất từ đâu ra, cho dù có biết cậu trẻ ở đâu trong lòng cũng phải bồn chồn, nếu như không biết tiên sinh ở đâu lại càng do dự.
Lần này thời gian tạm dừng của Quyền Lê càng lâu hơn, suy cho cùng ngoại trừ đòi tiền hắn còn có nhiệm vụ câu giờ, ôm di động đấu địa chủ một hồi mới không nhanh không chậm hồi âm: [Nếu gia chủ thật lòng không muốn giao dịch, vậy hôm nào khác chúng ta lại tán gẫu sau.]
Nói xong ném di động sang một bên, lề mề một lúc ở Cục Yêu Quái, làm đủ loại tư thế mới rời đi.
Y đi thẳng đến cao ốc của Túc thị, đi vào nhưng không âm thầm điều động quá nhiều thế lực dưới trướng, trên cơ bản đều là đi điều tra xem cậu trẻ đang ở đâu.
Không sai, Quyền Lê không phái người đi điều tra lời nói của gia chủ Quản gia là thật hay giả, tối đa chỉ tra xét xem bên họ nhà chó có tiếp xúc với ông ta hay không.
Rốt cuộc có một đám chuột nhỏ đang nằm trong tay Quyền Lê, sao y có thể để cấp dưới của mình giẫm lên vết xe đổ rơi vào trong tay người khác được?
Gia chủ Quản gia liên tiếp đặt ba cái bẫy đều không thu hoạch được gì, chỉ có thể âm thầm phỉ nhổ con hồ ly này quá ranh ma.
Bên này hai người ngầm đấu đá, Túc Thiên Dục cũng đang tìm kiếm hang ổ của con heo nào đó.
Bởi vì chuyện vận rủi mười năm, hắn muốn tìm hang ổ của đối phương lâu rồi. Chỉ tiếc sau khi bị thua thiệt đối phương trở nên thận trọng hơn nhiều, bí mật ẩn náu hơn nữa hắn lại đang xui xẻo, cho nên mới kéo dài đến hiện tại vẫn chưa tra ra được.
Chẳng qua lần này lại không giống.
Lần này phía trước hắn có Quyền Lê thu hút chú ý, sau có mèo chiêu tài hộ tống, tuy rằng tốn chút công sức nhưng tốt xấu cũng có manh mối, tin rằng rất nhanh sẽ tra ra được.
Còn có, vết thương của hắn bình phục rồi.
Tin tốt cái này nối tiếp cái kia, buồn bực tích tụ trong lòng Túc Thiên Dục cuối cùng cũng tiêu tan, nụ cười trên mặt đã mấy ngày cũng không biến mất, hơn nữa còn là nụ cười chân thành thật lòng.
Đường Thanh là người thứ hai phát hiện ra chuyện này.
Sáng sớm, khi đến chính phòng ăn cơm đột nhiên nhận ra vận rủi trên người Túc Thiên Dục lại bớt đi một phần, trên bả vai lại càng rõ ràng hơn, không còn quá nồng đậm nữa.
Đường Thanh đến cơm cũng chẳng muốn ăn nữa, ngồi qua hỏi: “Có phải miệng vết thương của anh tốt hơn rồi không?”
Túc Thiên Dục cười gật đầu: “Đúng vậy, đã đóng vảy rồi. Hôm nay chúng ta ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tôi đã hẹn Bạch Trạc rồi, đợi lát nữa cậu ta sẽ đến xem.”
Hiển nhiên Đường Thanh không có ý kiến, đè tâm trạng gấp gáp của mình xuống, thành thật dùng bữa.
Bạch Trạc tới rất nhanh, thấy Đường Thanh ngồi một mình trong viện chờ mình, mở mồm cợt nhả: “Cục cưng, đã lâu không gặp~ nhớ anh không?”
Đường Thanh liếc nhìn anh ta một cái, móc di động ra: “Anh lặp lại lần nữa để tôi ghi âm làm nhạc chuông.”
Bạch Trạc: “… Đừng, tôi sai rồi.”
Anh Đường là trâu bò nhất, hung ác không nói nhiều.
Bạch Trạc thành thật, đi theo cậu qua cửa Nguyệt tiến vào hậu viện.
Túc Thiên Dục vừa mới thay quần áo xong. Bởi vì vết thương đóng vảy nên hơi ngứa, hắn cố ý thay áo sơ mi, mặc một bộ quần áo ở nhà màu nhạt, không ra khỏi cửa nên cũng không vuốt keo, tóc mềm mại rũ ở trên trán, khí thế cả người ôn hoà hẳn đi, lúc hắn bưng chén thích chí uống trà không giống con hổ biết cười* chủ tịch Túc kia chút nào, trái lại càng giống như quý công tử thành thị.
*Tiếu diện hổ: hổ là con thú dữ, con hổ này lại biết cười. Ý chỉ những kẻ nham hiểm, khẩu Phật tâm xà, miệng nam mô bụng bồ dao găm,…
Bạch Trạc bị chấn động một phen, dụi mắt vài lần mới khoa trương nói: “Trời đất ơi! Trước kia khí thế kinh người của chủ tịch Túc làm cho người khác không dám nhìn thẳng, đến tận hôm nay tôi mới phát hiện tướng mạo lại anh dũng uy phong đến vậy, còn khí phách phi phàm hơn Phan An nhiều, là vì trời phú cho… Áu!”
Chén trà đập lên trên mặt ngăn lại mấy lời nịnh nọt còn lại thành công.
Túc Thiên Dục như cười như không nói: “Nói nhiều như vậy có khát không? Có muốn thêm ly nữa không?”
Bạch Trạc che mặt: “Đừng, tôi sai rồi.”
Đôi couple chiêu tài này, ai anh ta cũng không thể trêu nổi.
Bạch Trạc hoàn toàn thành thật, im lặng kiểm tra miệng vết thương, cuối cùng đặt một lọ thuốc mỡ lên bàn, đứng đắn nói: “Miệng vết thương khôi phục không tồi, khả năng sẽ hơi ngứa khi đóng vảy. Thuốc mỡ này là loại lạnh, có thể có hiệu quả trong việc làm giảm cảm giác muốn gãi, nên mang theo bên người để bôi.”
“Với cả, thật vất vả khôi phục được như vậy, nhất định đừng có bởi vì không cẩn thận mà để vết thương tái phát rồi phải trở lại ngày trước giải phóng… Áu!”
Bạch Trạc lại bị chén trà đánh ngã lần nữa.
Túc Thiên Dục nói: “Miệng quạ đen.”
Đường Thanh gật đầu theo: “Chuẩn.”
Bạch Trạc: “…”
Bởi vì thể xác và tinh thần đều bị tổn thương lại còn không có thù lao, khi rời đi Bạch Trạc ôm bọn kim thiềm khóc huhu kể lể thật lâu, cho đến khi dính đầy kim quang trong viện mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Rất tốt, lại có thể kiếm một số tiền lớn nữa.
Trong hậu viện, bởi vì phải bôi thuốc cho chủ tịch Túc, Đường Thanh không tiễn anh ta nên cũng không biết hành động của người nào đó. Cậu dùng ngón trỏ lấy ra chút thuốc mỡ trong lọ, cẩn thận bôi lên xung quanh vết sẹo
Chỗ đó vẫn còn phiếm hồng, xem ra vẫn chưa tốt hoàn toàn, nhưng mà có thể đóng vảy đã là có tiến triển mới, Đường Thanh rất hài lòng, bôi thuốc xong thì đóng nắp hộp trả lại cho hắn: “Tuy tên miệng quạ đen kia nói chuyện không dễ nghe, nhưng mà có một số đạo lý cũng không thể không nghe, dạo này anh chú ý một chút, tuyệt đối đừng để thất bại trong gang tấc khi chỉ còn lại một bước.”
“Được.” Túc Thiên Dục đáp ứng nhưng không nhận hộp thuốc mà lại đẩy hộp trở về một lần nữa, cười tủm tỉm nói: “Vẫn luôn là cậu Đường bôi thuốc cho tôi, đặt ở chỗ cậu còn có thể nhắc nhở tôi, chỉ là dạo này sẽ hơi vất vả cho cậu.”
“Không sao.” Vừa lúc Đường Thanh muốn quan sát miệng vết thương, vui vẻ tiếp nhận.
Hai người nghỉ ngơi ở trạch viện một ngày, Đường Thanh được bảo vệ quá tốt, hoàn toàn không biết bên ngoài đã sớm mưa gió bão bùng cãi nhau túi bụi.
Quyền Lê và gia chủ Quản gia, một bên đè bọn chuột nhắt ra đòi tiền, một bên uy hiếp khẳng định mình biết hành tung của cậu trẻ, hai bên tranh cãi kịch liệt, suýt chút nữa là đánh nhau.
Cuối cùng Quyền Lê lùi một bước, tỏ ý ông dùng giá một tỷ một con lúc ban đầu chuộc đi nửa đàn chuột trước, nếu có thể mời cậu trẻ đến vậy y sẽ dùng cả hai tay dâng chỗ tiền chuộc liên quan cùng với nửa đàn chuột còn lại lên cho ông ta.
Gia chủ Quản gia không tin y, tỏ ý cậu thả một nửa số chuột trước đã, lưu lại một nửa tôi dùng cậu trẻ để đổi.
Ý cười của Quyền Lê phiếm lạnh: “Gia chủ thật là người giỏi trong việc không làm mà đòi có ăn, điều kiện tôi đưa ra ít nhất còn để hai bên đều có thể nắm giữ chút đồ trong tay, ông thì ngược lại, dứt khoát muốn chiếm lợi ích về mình?”
Y trực tiếp ngắt lời đối phương, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi với ông giằng co vài ngày rồi, nếu gia chủ Quản gia không định giao dịch thì nói thẳng, Quyền Lê tôi không phải người có kiên nhẫn.”
Nói xong lập tức ngắt máy, mang một đám chuột ra khỏi Cục Yêu Quái trở về trạch viện.
Chỗ ở của chủ tịch Túc tài vận ngút trời, đương nhiên không phải ai cũng được ở, ai cũng có thể đi vào cọ ánh sáng tài vận. Quyền Lê đặt chuột trong Đông Khoá Viện, tuy rằng hơi xa nhưng vẫn nằm trong phạm vi bao phủ của chủ tịch Túc, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Y tiếp tục phái người đi tìm họ nhà chó điều tra về cậu trẻ, làm đủ việc ngoài mặt xong thì tức khắc vô cùng nhàn nhã nghỉ ở nhà vài ngày.
Túc Thiên Dục quả thật cũng rất nhàn nhã, nếu gửi được email thì sẽ gửi email để giải quyết công việc. Buổi chiều bưng theo chén trà vào trong viện, trên bàn bày trà bánh, mèo con ngồi bên cạnh, muốn bao nhiêu thích chí thì có bấy nhiêu, cho dù phải ôm máy tính xử lý công việc hắn vẫn rất vui vẻ.
Đường Thanh giống như tuân theo ba nguyên tắc của mình: chỉ giải quyết vấn đề, không tạo ra vấn đề, cũng không cần biết quá nhiều. Túc Thiên Dục không ra khỏi cửa cậu cũng không hỏi, nhàn rỗi không có việc gì làm liền dốc sức nghiên cứu nên ăn cẩm lý trong hồ như thế nào, cùng với các cách chọc rùa nhỏ.
Chỉ tiếc cho bọn kim thiềm, mỗi ngày đi tới đi lui trên con đường bị trợ lý Quyền trộm đi và trên con đường trở về khi bị chủ tịch Túc ra lệnh cưỡng chế thả lại.
Đường Thanh có ý khuyên bảo, nhưng mà Quyền Lê tỏ vẻ mỗi lần bị chủ tịch Túc áp bức tâm trạng y đều sẽ không tốt, cho dù không thể thực hiện được, cảm giác sảng khoái trong phút chốc giấu được đống vàng kia cũng có thể làm y thoả mãn.
Đường Thanh: “…”
Được thôi.
Anh vui là được.
Ba người bọn họ khó có lúc ở nhà đông đủ, hơn nữa lại là mặt đối mặt ở cùng nhau cả ngày, Quyền Lê hào hứng bừng bừng mua bộ bài tú lơ khơ muốn đấu địa chủ.
Y nghĩ rất tốt, tuy rằng chủ tịch Túc thực lực phi phàm, đã từng đứng đầu bảng chiêu tài, nhưng mà hiện tại hắn bị vận rủi quấn thân, cho dù ngồi tại trong viện kim quang bao phủ cũng không bằng mình.
Còn về mèo con… Có thể vận may của cậu ấy tốt hơn mình, nhưng mà bản thân mình có kim quang bao phủ cũng sẽ không quá kém, lỡ như mèo con ràng buộc với chủ tịch Túc bị vận rủi liên lụy, y sẽ cân tất.
Quả thực hoàn hảo.
Tuy nhiên, y nghĩ thì hay đấy, nhưng mới đầu đã quỳ luôn năm ván.
Sự thật chứng minh, kim quang cộng mèo con quả thật là vô địch bất khả chiến bại.
Đường Thanh giơ tay: “7 8 9 10 J Q K, tứ quý 3, tứ quý Át, ba thằng 2, hoả tiễn*!”
*Mình có tìm hiểu qua về cách đấu địa chủ bên Trung, từ này ám chỉ người nói có 2 con Joker trong tay, đôi này là mạnh nhất trong bộ bài, có thể chặn các con khác, ngoài ra có đôi này sẽ được nhân đôi số tiền ăn được, chưa kể tứ quý mạnh chỉ sau vua nổ, có tứ quý cũng nhân đôi tiền. (tương tự rocket trong poker)
Đường Thanh xoè bàn tay trống rỗng: “Đưa tiền đây.”
Quyền Lê: “…”
Túc Thiên Dục: “…”
Không sai, bởi vì vận may của Đường Thanh quá tốt, mỗi ván cậu đều có thể tung được số xúc sắc lớn nhất để trở thành địa chủ, nói cách khác… chủ tịch Túc và trợ lý Quyền bị cột chung một chỗ quỳ liền năm ván.
Lần đầu tiên chủ tịch Túc thua thảm thiết đến vậy, cho rằng kỹ thuật của đối phương quá nát làm liên lụy đến mình.
Trợ lý Quyền cũng không vui, khi lại một lần nữa phải đẩy tờ tiền lớn màu đỏ qua, lòng đều đang nhỏ máu, cho là vận rủi của chủ tịch Túc liên lụy đến mình.
Hai người muốn gỡ nhưng thật sự quá khó khăn. Đường Thanh vận may đầy người thắng đến áp đảo, lại quỳ hai ván, trợ lý Quyền bởi vì đau lòng đến ngực quặn thắt nên tạm dừng đánh bài, trở về phòng nghỉ ngơi rồi.
Bây giờ y hối hận, vô vùng hối hận.
Mày nói xem vì sao lại tự đề nghị đánh bài? Ở nhà tĩnh dưỡng đến úng não luôn rồi à?
Quyền Lê thở ngắn than dài, cuối cùng quyết định ghi nợ số tiền này lên đầu gia chủ Quản gia, nếu không phải ông ta dây dưa nhì nhằng không chịu đưa tiền, mình cũng không đến mức vì diễn kịch mà nhàn rỗi ở nhà, cũng sẽ không vì đề nghị đánh bài mà thua nhiều tiền như vậy.
Đúng, có trách thì trách ông ta!
Tìm được lý do nên trợ lý Quyền yên tâm thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Trong viện còn hai người ở lại. Đường Thanh đang đếm chiến lợi phẩm của tối nay, bảy nghìn tệ, nét mặt còn rất hớn hở.
Túc Thiên Dục ngồi ở đối diện xem cậu đếm, ở trong khung cảnh yên tĩnh, suy nghĩ tự động kéo dài miên man.
Keo kiệt thì keo kiệt, nhưng bảy nghìn tệ đối với bọn họ mà nói thật sự chẳng đáng bao nhiêu, khả năng đến số lẻ của một bữa cơm cũng không đủ.
Mèo con tài vận đầy người, chắc chắn đã nhìn thấy vô số của cải đồ sộ – ví dụ như đối với tài vụ của tập đoàn Túc thị cậu đều thờ ơ. Phải biết là dây chuyền buôn bán của tập đoàn Túc thị ngày kiếm tới chục tỷ, là tập đoàn tài phiệt kinh tế đứng đầu, thực lực hùng hậu. Nhưng mèo con vẫn rất bình tĩnh, lộ ra khí chất lão làng kiểu “bố mày nhìn quen cả rồi”.
Mà vị mèo lão làng này, hiện tại tâm trạng lại vui sướng chỉ vì bảy nghìn tệ không đáng nhắc tới.
Còn rất là đáng yêu.
Túc Thiên Dục nhếch môi, tiếp xúc một thời gian đại khái có thể hiểu rõ tính nết của mèo con.
Cậu thông minh, nhưng mà so với người thường lại càng lười biếng, có thói quen ẩn náu trong phạm vi an toàn thuộc về mình, không dễ dàng chịu bước ra. Cậu đầy người tài vận lại không chú trọng tiền tài, chỉ cần có ăn có uống là có thể hài lòng, hơn nữa còn vì bảy nghìn tệ mà vui vẻ.
Loại sinh hoạt nhàn nhã tự do này khiến người khác hâm mộ, nhưng mà xét đến việc nếu cậu muốn tiếp tục trải qua cuộc sống kiểu vậy thì sẽ phải rời xa hắn, Túc Thiên Dục cảm thấy đời người vẫn cần chủ động xông lên mới có thể bắt được cơ hội.
Mèo con hai trăm tuổi không phải là đang trong thời điểm ham chơi sao? Sao lại chẳng chịu nhúc nhích giống như hòn đá vậy, cần phải sôi động lên mới đúng.
Vì thế, đợi đến lúc Đường Thanh thu tiền về, Túc Thiên Dục đột nhiên mở miệng nói: “Cậu có thích vận động không?”
Đường Thanh người da đen dấu chấm hỏi: “Gì cơ?”
Túc Thiên Dục: “Thích chơi parkour* không?”
*Parkour bao gồm các bài tập vượt chướng ngại vật, chạy, leo, đu, nhảy, lăn, chuyển động trên 4 chi
Đường Thanh: “Hả?”
Túc Thiên Dục: “Thích leo núi không?”
Đường Thanh: “???”
Giọng điệu của Túc Thiên Dục đầy ẩn ý: “Thanh niên thì nên vận động nhiều hơn.”
Đường Thanh: “…”
Lúc cậu cúi đầu mải mê đếm tiền đã xảy ra chuyện gì vậy??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.