Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 12: Cuộc chiến diễn trò đầy kịch tính




Edit: Queen
Beta: Cassie & Agehakun
Đâu chỉ không buông được, người khác chỉ cần nhìn nhiều hay thương nhớ một chút, hắn đã cảm thấy khó chịu rồi, Bạch Trạc chính là một ví dụ điển hình. Chỉ ngăn chặn một cách phù hợp? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ă.n c.ắp thì ăn đầu buồi ăn cứt nhé con chó.
Túc Thiên Dục nhìn Đường Thanh đang ngủ say nói: “Tôi muốn nuôi mèo.”
Quyền Lê còn đang trong dư âm của mỏ vàng, lập trường không vững nói: “Không phải là không thể nuôi mèo, nhưng hiện giờ có hai vấn đề. Một là liệu mèo con có đồng ý cho chúng ta nuôi hay không, hai là cậu vốn là một tên thần giữ của bủn xỉn, cậu có động lòng thật không, hay đây chỉ là thích châu báu nên yêu ai yêu cả đường đi lối về thôi?”
Quyền Lê nói: “Đặc biệt là cái thứ hai, đối với cậu, đối với mèo con định nuôi lâu mà nói thì rất quan trọng.”
Túc Thiên Dục xoay xoay bút suy nghĩ một lúc: “Chưa xác định được.”
Đừng đọc ở trang ăn cắp nữa các bạn ơi hu hu.
Quyền Lê thay đổi cách nói: “Vậy thì giả dụ như mèo con yêu đương tình chàng ý thiếp với người khác…”
Túc Thiên Dục ngay lập tức nở một nụ cười, nốt lệ chí nhạt màu tôn lên đôi mắt thâm thúy tối tăm, lộ ra ý lạnh.
Quyền Lê yên lặng một lúc, nín thở nói: “Được rồi, đã hiểu.”
Đây đâu phải là không xác định, rõ ràng là tình tiết người nào đụng vào thì người đó sẽ chết.
Y đã bảo mà, vị chủ tịch Túc keo kiệt này sao lại đột nhiên hào phóng như vậy chứ, tặng măng sét tặng băng phách, sợ người ta không thích còn cố ý kêu người mài thành viên bi cho mèo con khảy chơi, nếu là người khác… dám nhớ thương nhà kho của vị tổ tông này? Cưng chết chắc rồi!
Quyền Lê thổn thức không thôi, nghĩ đến điều gì đó liền nói: “Tôi thấy mèo con rất nhạy cảm đối với chuyện tình cảm, việc lần trước mà cậu làm, cậu ta vẫn còn tức giận đấy, nếu thật sự muốn theo đuổi cậu ta thì tốt nhất nên ở chung một khoảng thời gian rồi hẵng nói ra, không mà bị phát hiện quá sớm thì chỉ còn nước over thôi.”
Túc Thiên Dục hiểu tức thì, nhớ tới cuộc đối thoại đêm qua, đột nhiên cười nhẹ nói: “Là vô cùng nhạy cảm mới đúng.”
Hắn còn chưa nhận ra, vậy mà mèo con đã bắt đầu thử dò xét hắn.
Thật thông minh. 
Biểu cảm dịu dàng, mang theo vài phần tán thưởng và thích thú, hoàn toàn khác với nụ cười rợn người thường ngày của chủ tịch Túc.
Quyền Lê làm bộ không nhìn thấy, giờ mới ôm văn kiện rời đi thật.
Văn phòng khôi phục vẻ yên lặng, Túc Thiên Dục nhìn chằm chằm mèo con, cũng tựa lưng vào ghế chợp mắt.
Đường Thanh ngủ đến trời đất mịt mù, ngủ bù cho một giấc mà cậu đánh mất tối hôm qua, lúc tỉnh lại trời tối đen rồi.
Cậu trở mình, đột nhiên ý thức được tư thế hiện giờ của bản thân không đúng lắm, lập tức tỉnh ngủ, mắt mèo mau chóng thích ứng với bóng tối, cậu kéo chăn ra đánh giá một vòng thì phát hiện mình đang ở trong phòng nghỉ.
Phòng nghỉ? Đọc tại letthebutterflyfly. wordpress.com
Sao cậu lại ở đây?? Hãy vào trang chính chủ đọc nhé.
Cậu bị người khác khiêng đi mà không biết??
Đường Thanh tròn xoe hai mắt, bị sự khiếp sợ và buồn ngủ tấn công, đại não vừa mới tỉnh ngủ trực tiếp báo hỏng.
Ngay sau đó cửa phòng vang lên tiếng gõ, bóng dáng Túc Thiên Dục mang theo một chút ánh sáng tràn vào, hỏi: “Cậu Đường tỉnh chưa? Chúng ta phải đi rồi.”
Đường Thanh chậm nửa nhịp chớp chớp mắt, ậm ừ một tiếng, còn hơi mơ màng thậm chí còn muốn tiếp tục nằm xuống.
Túc Thiên Dục suýt chút nữa bị chọc cười, bật đèn bàn lên đào mèo con từ trong ổ chăn ra ngoài: “Cậu Đường, chúng ta cần phải đi, tỉnh dậy thôi nào.”
Ai là con đĩ ăn cắp của anh nào? Truyenhd, truyenfull đó hihi.
Đường Thanh ấm ức, nhưng vẫn nghe lời rời giường, từ từ mang giày sau đó phát ngốc.
Túc Thiên Dục không giấu nổi ý cười, xoa xoa đầu cậu dò hỏi: “Có đói bụng không? Hay hôm nay ra ngoài ăn nhé?”
Đường Thanh không quá muốn nói chuyện, ừm một tiếng xem như tỏ thái độ.
Túc Thiên Dục nói: “Vậy chúng ta đi thôi.” Con chó mày ăn cắp truyện vừa thôi.
Đường Thanh lại ừm một tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau.
Giống một bé mèo con cực kỳ dính chủ, chủ nhân đi thì cậu đi, chủ nhân dừng thì cậu cũng dừng lại, ngoan ơi là ngoan.
Túc Thiên Dục bị moe* đến nhũn cả lòng, nhưng hắn lại cực kỳ thích cảm giác bị dính lấy này.
*moe là tiếng lóng Nhật Bản, dùng để chỉ những thứ siêu đáng yêu, siêu dễ thương. Bên Trung họ dùng từ “manh” ấy, là cách đọc Trung hoá của từ “moe” nha.
Chỉ tiếc phúc lợi này tồn tại trong thời gian quá ngắn, vừa ra khỏi cao ốc Túc thị, Đường Thanh bị gió thổi qua, lập tức tỉnh táo lại, đại não nhặt lại lý trí xong tức khắc khôi phục dáng vẻ bình lặng nhạt như nước sôi để nguội thường ngày.
Túc Thiên Dục trên mặt thì không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại thầm tiếc nuối.
Đường Thanh cố gắng nhớ lại xem mình đã xuống dưới đây bằng cách nào, quên luôn chuyện xảy ra trước lúc xuống lầu, phát hiện hướng xe chạy không đúng còn hỏi: “Đi đâu đây?”
Túc Thiên Dục nói: “Ăn cơm.”
Con đĩ mẹ mày ă.n c.ắp truyện à, suy đồi đạo đức đến thế à? Đcm
Đường Thanh đưa mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài, lại nhìn nhìn vận rủi trên người hắn, nhíu mày hỏi: “Miệng vết thương của anh không đau à?”
Túc Thiên Dục rất có ý bất chấp tất cả đáp: “Hiện tại trời đã tối, trễ mười phút cũng là trễ, trễ nửa giờ cũng là trễ, không khác nhau.”
Đường Thanh tức tới bật cười: “Đợi lát nữa tôi đi WC, cho anh cảm nhận chút như thế nào là không khác nhau.”
Túc Thiên Dục cũng cười, khuỷu tay chống trên lưng ghế, thò người lại gần ái muội nói: “Tôi có thể đi với cậu.”
Đường Thanh mặt không chút thay đổi đẩy mạnh gương mặt nào đó ra xa.
Túc Thiên Dục thuận thế lùi về sau, dáng vẻ cười cợt trông như đang đùa giỡn.
Đường Thanh cũng mặc kệ hắn có phải đang nói đùa hay không, thở dài một tiếng, nắm chắc cơ hội bắt đầu giễu cợt: “Chủ tịch Túc anh như vậy là không được, thân thể của mình thì mình càng phải để ý mới đúng, sớm khôi phục vết thương, cơ thể khỏe mạnh mới có thể xua tan vận rủi. Anh không để ý tới cơ thể của mình như vậy, người tới báo ân là tôi biết giúp anh như thế nào đây?”
Túc Thiên Dục nhảy sóng não, thở dài: “Tôi biết ý tốt của cậu Đường, chỉ là vết thương này luôn tái phát, hy vọng rồi lại tuyệt vọng là cảm giác rất khó chịu, tôi chỉ có thể cố gắng trấn an bản thân, giả vờ không để ý, nếu không tâm trạng cứ lúc lên lúc xuống như vậy tôi cũng chịu không nổi.”
Đường Thanh: “Hóa ra là thế. Chủ tịch Túc yên tâm, chỉ cần anh làm theo những gì tôi dặn, đảm bảo vết thương sẽ khôi phục rất nhanh, đến lúc đó nhất định có thể khôi phục vĩnh viễn, không bao giờ tái phát nữa.”
Túc Thiên Dục: “Vậy thì phải cảm ơn cậu Đường rồi.” 
Đường Thanh: “Không cần khách khí, tôi vốn dĩ là người chịu ơn anh. Nếu chủ tịch Túc có yêu cầu gì cứ việc mở miệng, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ hỗ trợ.”
Làm nền lâu như vậy, Đường Thanh rốt cuộc tiến vào chủ đề chính, thở dốc đỏ mặt, vờ ngượng ngùng nói: “Chỉ là hy vọng chuyện của chủ tịch Túc sớm được giải quyết, tôi, tôi còn có chút việc riêng…”
Cậu tiếp tục làm như mình vừa phản ứng lại, vội vàng ho nhẹ một tiếng giả vờ bình tĩnh nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tôi có chút sốt ruột muốn về nhà sớm…” Cậu dừng một chút, càng bôi càng đen: “Cũng không quá sốt ruột, tôi chỉ là…”
Túc Thiên Dục híp mắt, trực tiếp cắt đứt chủ đề, tỏ vẻ: “Thật ra tôi cũng sốt ruột, chỉ là sợ làm cậu Đường áp lực nên vẫn chưa có mặt mũi để nói.”
Đường Thanh vội vàng nói: “Không sao, anh nói đi.”
Túc Thiên Dục nói: “Cậu Đường năng lực kinh người, từ khi gặp cậu vận xui của tôi càng ngày càng ít, vết thương cũng không thấy tái phát nữa. Theo cậu chúng ta có nên thân mật thêm một chút để vết thương mau khỏi không?”
Đường Thanh: “…” Đọc tại wordpress Butterfly nhé.
Túc Thiên Dục nhịn cười, làm bộ sáng tỏ, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý khác, cũng biết chúng ta ngày thường như hình với bóng cũng đã đủ thân mật, giờ nói chuyện này là mong cậu Đường suy xét qua về việc chuyển tới ở chung một phòng với tôi.”
Hắn cười đến thật lòng thật dạ: “Như vậy vết thương chắc chắn sẽ khỏi rất nhanh, cậu Đường cũng có thể được như mong muốn.”
Sắc mặt hắn đội nhiên thay đổi, che lại bả vai hít khí: “Miệng vết thương lại bắt đầu đau rồi, cậu Đường nói cấm có sai, tôi đúng là không nên ở bên ngoài quá lâu, vẫn nên về nhà ăn thôi.”
Khẽ thở dài, hắn bất lực nói: “Vết thương lại tái phát rồi, xem ra đêm nay khó mà chợp mắt được.”
Một loạt hành động nước chảy mây trôi, còn không biết xấu hổ hơn cả Đường Thanh.
Đường Thanh thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mẹ nó, sơ suất rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.