Cuộc Sống Nuôi Con Của Vợ Chồng Công Nhân Viên Thập Niên 70

Chương 23: Chương 23





Editor: TulaBachu1316Lăng Ngọc Vinh nghe xong trầm ngâm gật đầu, “Hai năm trước thành phố yêu cầu tôi viết tài liệu nhi khoa, nhưng thực tế tôi không có tinh lực để làm chuyện đó, mấy ngày trước đi học tập, bộ trưởng lại nhắc lại chuyện này, tôi chối không được nên nhận rồi, một người thì có chút không kham nổi, trong viện nói điều một trợ lý qua, chắc là sinh viên vừa tốt nghiệp, nói cho cùng thì không có kinh nghiệm được như cô, nếu có thể tranh thủ được thì tôi sẽ đề nghị viện để cô làm trợ lý cho tôi.
”“Đương nhiên không phải miễn phí, sẽ có thêm thù lao.
”Nói xong, Lăng Ngọc Vinh lại nghĩ đến tình trạng đang mang thai của cô, cảm thấy bản thân có chút làm khó cho người ta, vội vàng nói bồi thêm: “Thôi bỏ đi, tôi nói ra như thế này, khoa nhi vẫn đã đủ bận rộn rồi, lại tăng thêm lượng công việc cho cô thì sức khỏe không trụ được.
”Tô Tuyết Trinh ánh mắt sáng lên, mạnh mẽ gật đầu: “Thầy, em đồng ý làm.

”Nhưng đó là việc viết tài liệu nhi khoa, đến lúc đó nói không chừng sẽ phổ cập toàn quốc, nội dung của nó chắc chắn sẽ cần một số lượng lớn sách và tài liệu lâm sàng, đó là một cơ hội học tập hoàn hảo.
“Thật sao?”“Vâng vâng!”Tô Tuyết Trinh bày tỏ vô cùng kiên định.
Lăng Ngọc Vinh cười nhẹ nhõm, “Vậy được, sau hai ngày nữa tôi sẽ đề nghị với trong viện.
”Trong lòng Tô Tuyết Trinh cũng rất vui vẻ, bước chân đi nhanh về văn phòng, lúc này phẫu thuật quá lo lắng, giờ thì nhẹ nhõm hơn rồi, cảm giác đói bụng lại càng rõ ràng.
Lúc này đã là một giờ rưỡi chiều, Tô Tuyết Trinh xoa xoa bụng, giơ tay từ từ mở hộp cơm trưa mà Lã Tử Nguyệt đem về cho cô, cười đùa: “Liên lụy con phải đói bụng với mẹ rồi.
”Có thể do em bé trong bụng đang lớn dần rồi, gần đây cô thường xuyên cảm thấy đói bụng.

Tô Tuyết Trinh ăn xong lại nhìn lịch trên bàn, ngày mai cô lại cần làm siêu âm thai, lần này có thể nhìn thấy bào thai, chính thức tạo hình rồi, cô vòng một vòng tròn vào ngày mùng 9 để nhắc nhở bản thân.
Bình thường đến khám bệnh thường tập trung vào buổi sáng, buổi chiều thì cũng không có gì bận rộn lắm, nhưng một khi bận rộn thì cơ bản đều là cấp cứu, bên này Tô Tuyết Trinh ở phòng bệnh khám cho Mã Bảo Thành, do thuốc tê hết tác dụng, trên người thấy đau, đứa trẻ đã náo loạn gần một ngày.
Bên ngoài cửa chuyền đến tiếng bước chân gấp gáp, là Ngụy Quyên đang gọi cô: “Bác sĩ Tô, mau đến đây, cấp cứu!”Tô Tuyết Trinh lập tức đi ra, “Bệnh nhân ở đâu?”“Cậu bé 8 tuổi, từ hôm qua đã bắt đầu đau bụng không ngừng.
”Ngụy Quyên vội vã dẫn đường cho cô, “Tình trạng rất nguy cấp, nói chuyện đã có chút không lưu loát rồi.
”Tô Tuyết Trinh không quan tâm quá nhiều, cũng chạy chậm theo, không bao lâu sau liền nhìn thấy đứa trẻ nằm trên sô pha, bên cạnh là mẹ ruột đang gấp gáp nhìn cậu ta, nhìn thấy cô đi đến, liền vội vàng chạy lại nắm lấy vai cô: “Bác sĩ bác sĩ! Cô mau xem xem Đại Cát nhà chúng tôi rốt cuộc là bị làm sao?”Lực tay của người phụ nữ quá lớn, Tô Tuyết Trinh bị đau ho một tiếng, vùng ra khỏi cô ta: “Chị buông tôi ra trước đã.

”Ninh Nhất Mạn vội vàng buông tay, “Mau cứu Đại Cát của nhà chúng tôi.
”Đứa trẻ gọi là Đại Cát cứ liên tục ôm bụng, biểu cảm vô cùng đau đớn, Tô Tuyết Trinh từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay thử thăm khám vị trí mà cậu bé cứ ôm liên tục, “Đại Cát, có thể nghe thấy dì nói chuyện không?”Trình Đại Cát khó khăn gật đầu, đã không nói nên lời nữa, Tô Tuyết Trinh chỉ có thể thông qua nhìn biểu cảm của cậu bé để phán đoán vị trí bị đau, lúc tay cô ấn xuống gần bụng dưới bên phải, thấy rõ cậu bé càng đau đớn hơn, sờ trán cậu bé, nhiệt độ cũng không thấp, cô quay đầu hỏi Ninh Nhất Mạn, : “Bụng bắt đầu đau từ khi nào?”“Hôm qua nó đã nói đau bụng rồi, tôi tưởng chỉ là đau bụng đi ngoài nên không để ý, kết quả là đến hôm nay đã đau đến mức không cử động nổi nữa.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.