Cuộc Sống Nuôi Con Của Vợ Chồng Công Nhân Viên Thập Niên 70

Chương 16: Chương 16





Editor: TieuTieu1912U nang của Mã Bảo Thành chủ yếu phân bố sau gáy, thuốc rất khó có tác dụng, chỉ có phẫu thuật cắt bỏ, Tô Tuyết Trinh hít một hơi, chính thức bắt đầu phẫu thuật, u nang nhỏ, tạo các đường rạch ngang dọc theo kết cấu da, sau khi cắt da, tổ chức dưới da, nang bên trong dần dần lộ ra trước mắt.
Thành nang mỏng, rất dễ rách, Tô Tuyết Trinh cẩn thận dùng kẹp mô cắt bỏ phần da để kéo, dọc theo màng mà phân tách nhọn và cùn, sau khi phân tách xong phần u mang mỏng, có chút đau đầu, có sự liên kết vỏ bọc tĩnh mạnh của động mạch cảnh với u nang.
Lăng Ngọc Vinh chờ xem phản ứng của cô.
Động tác của Tô Tuyết Trinh không một chút do dự, hoàn toàn tập trung, liền cắt rời vỏ bọc tĩnh mạnh của động mạch cảnh và vỏ bọc thần kinh, sàng lọc và phân tách, quá trình diễn ra chậm chạp và tỉ mỉ.
U nang nhỏ mà nhiều, mỗi cái đều có khả năng liên quan đến thần kinh hoặc mạch máu, đều không dễ buông lỏng.
Thời gian một phút một giây trôi qua, một tiếng qua rồi, hai tiếng qua rồi, bác sỹ gây mê Tạ Ngọc Điền đã rất ngạc nhiên trước sự kiên nhẫn và quyết tâm của Tô Tuyết Trinh.

Sự tán thưởng dần hiện lên trong mắt Lăng Ngọc Vinh, Tô Tuyết Trinh không hề xao nhãng, nín thở tiếp tục công việc trong tay, khi khối u cực kỳ khó tách, cắt bỏ phần lớn khối u trước, phần thành bên trong sót lại, dùng 2% cồn i-ốt và 75% cautery etanol (thuốc giảm đau).
Phẫu thuật kéo dài tổng cộng ba tiếng rưỡi, phần lớn u nang cuối cùng được loại bỏ, phần còn lại xạ trị sau phẫu thuật.
Tô Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mới có chút sức lực dư thừa nhìn Lăng Ngọc Vinh, sau khi nhận được sự khẳng định của đối phương, bắt đầu tiến hành công việc cuối cùng, cầm máu trong xoang trước, sau đó đặt ống da để dẫn lưu, cuối cùng bắt đầu khâu từng lớp vết thương, sau đó băng bó.
Đèn trong phòng phẫu thuật tắt, người nhà Mã Bảo Thành bước về phía cửa chính, Tô Tuyết Trinh điềm tĩnh bước ra, tháo khẩu trang, lộ rõ nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, “ Phẫu thuật rất thành công”.
Người nhà Mã Bảo Thành khóc vì sung sướng, không ngừng nói cám ơn.
Đối với người nhà bệnh nhân mà nói, câu nói không có gì an tâm nhất lúc này “ Phẫu thuật rất thành công”.

Làm xong phẫu thuật đã là mười hai giờ rưỡi, nhà ăn vẫn còn cơm, còn kịp thời gian, Tô Tuyết Trinh đi ăn cơm trước, lúc trở về thấy Ngụy Quyên và Lã Tử Nguyệt đi với nhau nói chuyện gì, Ngụy Quyên vừa nói vừa ra hiệu, “ Đáng sợ chết đi được, nghe nói trên người hai người họ bị chém rất nhiều dao, đầu rơi rồi, trên đất toàn là máu”.
“Người xem về đều mơ ác mộng”.
Thân người Lã Tử Nguyệt run run, “Vẫn chưa bắt được sao?”“Đâu có đơn giản như vậy, lúc đó là hơn ba giờ đêm, trong nhà máy đều sớm tan ca rồi, đúng lúc ngủ, không có mấy người, hai người bảo vệ nghe thiết bị cảnh báo kêu rồi đi xem, kết quả bị giết rồi, lúc cảnh sát đến thì hung thủ chạy rồi.
“Dự đoán là băng đảng gây án”.
Tô Tuyết Trinh nghe câu chuyện họ nói chính là tối qua Sầm Bách nói két sắt của nhà máy hóa chất bị trộm, an ninh ở thành phố Hồng Giang rất tốt, mấy năm trước còn kêu gọi nhân dân tiến hành huấn luyện quân sự, đều là thân thể cường tráng, đã rất nhiều năm không phát sinh những chuyên án tồi tệ như vậy, quá kinh khủng, một truyền mười mười truyền một trăm, không đến một ngày hầu như cả thành phố đều biết rồi.
Nhà Ngụy Quyên rất gần phía tây thành phố, buổi tối thường bị còi xe cảnh sát đánh thức, “ Sáng nay em đi làm thấy có rất nhiều cảnh sát bao vây nhà máy hóa chất bên kia, đang điều tra”.
Tô Tuyết Trinh chau mày, trong lòng có chút lo lắng cho Sầm Bách, kẻ liều mạng như vậy, chỉ sợ việc truy bắt cũng không được thuận lợi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.