Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 8: Ngô Phong Tới Làm Khách




Nhất chi hoàng hoa[1],tên gọi khác: bách căn thảo,đại diệp thất tinh kiếm,xà đầu vương,kim toả thi.
Hình dáng: thân thảo,rễ cọc,mọc thẳng đứng, lá dưới gốc hình bầu dục,dài 3-7 li thước (cm),mọc sát xuống tới gốc,lá trên thân hình mũi mác,hoa xếp thành từng chùm màu vàng,hình lưỡi mác,nở vào mùa thu và mùa hạ.
Thu hái: mọc ở vùng sơn dã,bìa rừng,phân bố ở nhiều nơi trên khắp đại lục,khi thu hái nhổ cả cây,dùng tươi hoặc phơi khô.
Công dụng: vị cay,đắng,tính mát,thanh nhiệt,tiêu trừ độc tố.Trị cảm mạo,viêm họng,viêm thận,bệnh kinh phong ở trẻ nhỏ,mụn nhọt sưng phù,té bầm.9 -30 khắc (gam),sắc với nước,dùng bên ngoài với một lượng vừa phải,tán nhuyễn rồi bôi.
Long Đằng Tỉnh cầm trên tay một nhánh thảo dược,quan sát hình dạng của nó đối chiếu với cuốn thảo dược tập mà Mạnh đại phu cho cậu.Đây đều được biên soạn từ kinh nghiệm nhiều năm của Mạnh đại phu,tuy không phải tất cả thảo dược trên đại lục đều có trong đây,nhưng một vài những thảo dược thường dùng đều được ghi lại hết sức chi tiết.
Hiện tại,mỗi ngày đối với Long Đằng Tỉnh chỉ là xem xem sách,quan sát thảo dược,ngẫu nhiên sẽ nấu nấu cơm,cuộc sống phi thường viên mãn,so với những ngày ở trái đất hoàn toàn khác xa.
Hơn nữa không có ai nhìn mình bằng ánh mắt khác thường,mọi người đều rất thân thiện,tuy rằng phần lớn nguyên nhân là bởi mình là học trò đầu tiên của Mạnh đại phu,nhưng cậu vẫn cảm thấy rất thoả mãn.
"Tiểu Trúc,Mạnh đại phu gọi ngươi tới tiền sảnh có việc" Một thanh niên da ngăm đen cầm theo đồ ăn từ ngoài cửa bước vào.
"Cần đại ca,lại làm phiền huynh rồi." Long Đằng Tỉnh hướng Cần cười cười,gập lại cuốn sách dược trên tay đút vào trong túi tay áo.
"Phiền với không phiền cái gì,Mạnh đại phu đối tốt với chúng ta như vậy,một chút đồ ăn này thì có đáng mấy đồng,chỉ là Mạnh đại phu chữa trị cho phu nhân nhà ta không lấy tiền,chúng ta cảm kích còn không kịp a,Mạnh đại phu đúng là một người tốt!" Cần đem vài thứ vào phòng bếp rồi bước ra.
"A,đúng rồi,Tiểu Trúc,đây là thứ mà trước đó ngươi có nhờ ta tìm thử,hôm nay lúc ra chợ gặp được một thương nhân nước ngoài,trong đống đồ hắn bán hình như có cái thứ giống với ngươi nói,nhưng ta cũng không biết có đúng hay không,ngươi xem thử đi." Cẩn cẩn thận lấy một túi gì đó trong ngực ra.
Ngón tay hết sức nhẹ nhàng mà cởi bỏ dây thừng cột túi ra,nhẹ nhàng mà mở từng lớp giấy ra,lộ ra bên trong những viên tròn màu xám xanh.
Long Đằng Tỉnh lấy một viên để dưới mũi ngửi ngửi,lại cho vào miệng cắn cắn,mùi vị quen thuộc khiến cậu không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn,"Đúng rồi,chính là nó,cảm ơn huynh,Cần đại ca,làm phiền huynh rồi,bao nhiêu tiền vậy?"
"Phiền với hà cái gì,ngày nào ta chẳng phải đi mua bán trên đường phố,về phần tiền thì ngươi càng không cần bận tâm,Mạnh đại phu ngày thường cũng đối xử với chúng ta rất tốt,chỉ là mấy chuyện nhỏ mà thôi." Cần cẩn thận gói cái túi lại nhét thẳng vào tay của Long Đằng Tỉnh.
"Đừng,Cẩn đại ca,thân thể ta ngày một nặng nề thêm,phiền huynh nhiều cũng rất ngượng,nếu huynh không lấy tiền,về sau làm sao ta còn không biết xấu hổ mà nhờ huynh tới giúp ta mua đồ này đồ nọ nữa." Long Đằng Tỉnh nói xong liền lấy ra một lượng bạc nhét vào trong tay của Cẩn.
"Này cũng nhiều quá rồi,chỉ vài chục văn gì đó thôi." Cần là ngươi thành thật,nghe Long Đằng Tỉnh nói như vậy,biết không thể không lấy tiền,nhưng trên người hắn cũng không mang tiền,một lượng bạc này lấy cũng không được,không lấy cũng không xong.
"Không sao cả,về sau còn phải phiền toái Cần đại ca nhiều,huynh trước cứ cầm lấy đi,nghe nói Cần ca phu cũng đang mang thai,hiện tại là thời điểm cần phải tẩm bổ,Cần đại ca mua chút gà vịt trên đường về bồi bổ cho ca phu đi,còn nữa,hiện tại thân thể của ca phu không thể so với trước kia được,tận lược để hắn làm ít việc thôi,nhưng thi thoảng để hắn vận động một chút,sau này lúc sinh sẽ dễ hơn chút."Long Đằng Tỉnh hiện tại đã có thể mặt không đổi sắc mà nói tới chuyện sinh con,dù sao hơn một tháng này cậu thường xuyên nhìn thấy không ít dựng phu đến nhà Mạnh đại phu xem bệnh bốc thuốc,thi thoảng Mạnh đại phu còn muốn đến nhà người ta làm người đỡ,cho nên nói thói quen thực sự rất đáng sợ.
"Việc này.....Sao lại không biết xấu hổ như vậy được...." Cần nghĩ đến thân thể của phu nhân cùng tình huống nhà mình,mặc dù có nuôi gà,nhưng lại luyến tiếc ăn,nếu đi mua thì giá lại trên trời,vốn là muốn lên núi bắt về ăn,nhưng lại không thể bỏ việc ruộng vườn lại được,nếu như có số tiền này,trước có thể mua một ít cho phu nhân ăn hai,ba ngày,đợi đến khi ruộng rau thu hoạch được,vậy là có thể trả lại tiền rồi.
"Không sao cả,Cần đại ca cứ giữ lấy đi,ta đi tiền sảnh,nếu không sư phụ sẽ chờ đến sốt ruột mất." Long Đằng Tỉnh nói xong hướng Cẩn gật đầu cáo biệt liền đi thẳng tới tiền sảnh,lưu lại Cần đang không ngừng cảm thán sư đồ hai người này đều là người tốt a!
Long Đằng Tỉnh đi đến tiền sảnh liền thấy Mạnh đại phu đang vừa cười vừa nói với một nam nhân trẻ tuổi,thấy Long Đằng Tỉnh đến,vội vàng kéo cậu lại đây.
"Tiểu Trúc,đến,giới thiệu với ngươi một chút,vị này là hài tử một lão bằng hữu của ta: Ngô Phong,bởi vì có một số việc nên muốn tạm thời ở cùng với chúng ta." Mạnh đại phu vuốt vuốt râu,"Ngô Phong a,đây là đồ nhi ngoan của ta,Tiểu Trúc,không chỉ thông minh lanh lợi,hơn nữa có tay nghề nấu ăn rất tốt,buổi tối ngươi phải hảo hảo nếm thử một chút a."
"Nếu bá bá đã nói như vậy,khẳng định rất tốt,xem ra về sau chất nhi có lộc ăn rồi,mong rằng Tiểu Trúc công tử chiếu cố nhiều ăn." Ngô Phong cười hướng Long Đằng Tỉnh hành một cái lễ tiêu chuẩn.
"Nếu là chất nhi của sư phụ,vậy tự nhiên sẽ là huynh đệ của ta,huynh đệ thì cần gì phải khách khí như vậy." Long Đằng Tỉnh cười cười,tuy nói như vậy,nhưng ngữ khí lại thản nhiên khiến người ta có cảm giác xa cách,"Sư phụ,nếu không còn chuyện gì nữa con xin phép đi xuống chuẩn bị,vừa rồi Cẩn đại ca mới đưa đồ ăn qua đây."
"Được rồi,ngươi đi đi!" Mạnh đại phu gật gật đầu,chờ Long Đằng Tỉnh rời đi mới nói với Ngô Phong:"Ngươi đừng để ý,tích cách của Tiểu Trúc có đôi khi hơi lạnh nhạt,chờ khi quen rồi thì sẽ tốt hơn thôi."
"Không sao ạ,nhưng mà,thứ cho chất nhi nhiều chuyện,hình như Tiểu Trúc đang mang thai,con là một ngoại nhân ở cùng viện với hắn có phải không quá thích hợp hay không?" Ngô Phong nhưng thật ra không thèm để ý đến thái độ của Long Đằng Tỉnh,dù sao mới lần đầu gặp mặt không thể nhiệt tình luôn được.
"Tiểu Trúc sẽ không để ý loại chuyện như này đâu,hơn nữa ngươi cũng không phải người không tuân thủ lễ nghi.Mấy ngày nữa ta nhất định phải tham gia buổi tụ hội mỗi năm một lần,chỏ có Tiểu Trúc ở nhà ta không yên tâm,vừa lúc ngươi lại ở đây,có chuyện gì thì tận lực giúp hắn." Mạnh đại phu khoát tay áo để Ngô Phong không cần quá mức để ý.
"Nếu bá bá đã nói như vậy,tiểu chất liền cung kính không bằng tuân mệnh." Ngô Phong cũng không hề do dự nữa,hai sư đồ người ta đã không để ý,hắn cũng không cần phải quá để ý,chỉ cần bình thường chỉ ý hơn chút hành vi của mình,tận lực không để người khác hiểu lầm là được.
"Bá bá,cha bảo con truyền lời cho người." Ngô Phong nhớ tới chuyện mà cha ngàn dặn vạn dò trước khi mình xuất môn,tuy rằng cha bảo hắn không cần phải nói,nhưng nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy nói ra thì tốt hơn,"Cha con nói,nhiều năm như vậy rồi,chuyện quá khứ liền để ở quá khứ đi,không có gì là không thể tha thứ được."
"....." Mạnh đại phu nghe xong lời này,tựa hồ già đi rất nhiều,trầm mặc lúc lâu mới cười khổ nói:" Có một số việc vĩnh viễn không thể quên được,ta khiến cha ngươi lo lắng nhiều năm như vậy quả thực là không nên,nhưng có một số căn bản không thể tha thứ,ngươi sau khi trở về liền nói với cha ngươi ta ở đây hết thảy đều tốt,hắn không cần phải lo lắng,chuyện khác thì không cần phải nói."
Ngô Phong gật gật đầu,đối với chuyện của thế hệ trước hắn cũng nghe qua chút ít,nhưng cũng không rõ lắm,chỉ biết năm đó phụ thân,cha,Mạnh đại phu còn có một vị bá bá khác nữa,bốn người là hảo hữu,sau lại không biết xảy ra chuyện gì khiến cho Mạnh đại phu xa xứ,vị bá bá kia hình như cũng biến mất theo.
Long Đằng Tỉnh ngồi trên cái ghế nhỏ trong phòng bếp chỉ huy tiểu tử hồ làm việc vặt,nhìn thấy bộ dạng tiểu tử hồ không tình nguyện làm việc,khoé miệng Long Đằng Tỉnh cong cong ý cười,quả nhiên,so với người hầu,tiểu tử hồ vẫn đáng yêu hơn,liền chỉ bộ dáng bị khinh dể cũng khiến người ta cảm thấy vui thích.
"Ta mặc kệ,ta đường đường là tử hồ,vì cái gì phải làm mấy việc vặt vãnh này cho ngươi,rõ ràng chính là công việc của ngươi,sao lại bắt ta phải làm!"
Tiểu tử hồ tức giận tới mức hất tung cái bao tay Long Đằng Tỉnh cố ý làm vì nó ném lên trên mặt đất,tứ chi đứng thẳng trên mặt đất nhe răng trợn mắt với Long Đằng Tỉnh.
"Ngồi dưới đất làm việc đối với dựng phu không tốt,tiểu bảo bảo mà bị thương thì làm sao bây giờ? Ngươi không phải nói muốn đối xử tốt với tiểu chủ nhân của mình sao?" Long Đằng Tỉnh mang vẻ mặt vô tội mà vuốt bụng.
"Đúng vậy,ta có nói sẽ chiếu cố tiểu chủ nhân,nhưng ngươi căn bản là muốn nhàn hạ không làm việc,ta chính là ma thú tử hồ cấp hai thông minh nhất,ngươi muốn gạt ta căn bản là không có khả năng,tóm lại,ta không bao giờ...làm nữa!" Tiểu tử hồ hầm hừ mà nằm rạp trên mặt đất,hừ,lần này mặc kệ hắn có nói như thế nào mình tuyệt đối không để bị lừa nữa đâu.
"Như vậy a! Kỳ thật cũng không sao cả,vốn tính hôm nay làm một bữa tối phong phú một chút,hiện tại chỉ có mình ta làm,chỉ sợ muốn làm nhiều món ăn như vậy cũng khó." Long Đằng Tỉnh chậm rì rì mà đứng dậy,đi đến bên bồn nước,chậm rãi rửa sạch lá rau.
"Ai!Tối nay làm ba món một canh đi,mấy món phiền toái như gà như cá thì thôi đi,xào cải trắng[2],lại xào đậu[3],làm khoai tây sợi[4],sau đó làm một bát canh trứng[5] là xong,dù sao gần đây vì con ma thú nào đó,cơ hồ ăn toàn là thịt cá,thi thoảng ăn mấy món nhẹ làm từ thực vật cũng rất tốt cho việc điều tiết dạ dày." Long Đằng Tỉnh vừa nói vừa lấy rau để vào rổ,sau đó giống như pha quay chậm mà từ từ để rau lên thớt.
Tiểu tử hồ lúc này tinh thần rối rắm,gần như đã quen mỗi ngày muốn ăn gì là Long Đằng Tỉnh sẽ làm cái đó,nó hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cuộc sống mà không hề có thịt cá,nghĩ đế cá nướng cùng tôm nướng mỹ vị,các loại món được làm từ thịt gà,tiểu tử hồ không khỏi nước miếng chảy dài,nhưng nghĩ đến những lời vừa mới nói xong,nó lại liều mạng mà nhịn xuống bước chân muốn chạy tới chỗ của Long Đằng Tỉnh.
"Ơ kìa,ngươi sao lại đến đây,không phải nói không làm nữa sao?" Thanh âm kinh ngạc của Long Đằng Tỉnh vang lên bên tai tiểu tử hồ,lúc này nó mới ý thức đực chính mình cư nhiên lại ngoan ngoãn đeo lên cái bao tay,trèo lên bàn,cầm láy cái dao nhỏ mà Long Đằng Tỉnh làm cho mình bắt đầu thái rau.
Nhìn thấy móng vuốt không nghe lời của mình,tiểu tử hồ lệ rơi đầy mặt," Ngươi đã thích làm việc như vậy,ta đây cũng yên tâm,nhớ rõ đừng để lông của ngươi dính vào đồ ăn,còn có lát nữa nhỏ sạch lông gà,vẩy cá cũng phải cạo sạch sẽ." Long Đằng Tỉnh nói xong lại ngồi lại cái ghế nhỏ của mình,nhắm nhìn thân ảnh của tiểu tử hồ một bên rối rắm,một bên lại nhanh chóng làm việc không khỏi mỉm cười,quả nhiên vẫn là trêu tiểu tử hồ vui hơn.
Hết chương 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.