Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 10: Chữa Trị




Long Đằng Tỉnh ôm tiểu tử hồ ra khỏi bồn tắm,cẩn thận mà dùng vải bông mềm mại lau đi khô nước còn trên lông,lại đặt nó dưới ánh nắng nhẹ để làm khô những túm lông ướt dính lại với nhau.
Hôm nay đã là ngày thứ tư sư phụ đi ra ngoài,bởi vì được sư phụ căn dặn,văn nhân được tìm tới đây trừ để ý việc nhà ra,thực tế còn kiêm luôn chức nhân viên giám thị,chỉ cần mình cầm thảo dược một chút hoặc cầm lấy quyển sách,hắn đều có thể thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện bên người mình,cũng không làm động tác gì,chỉ dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm vào thứ cậu đang cầm trên tay,khiến mình cảm thấy rất ngượng ngùng,đành phải vội vàng bỏ xuống.
Hoặc là khi mình đứng quá lâu,hắn cũng sẽ xuất hiện ngay bên cạnh mình,sau khi bỏ xuống cái ghế dựa liền cứ nhìn chằm chằm vào nó,vừa không mở miệng nói chuyện cũng không làm động tác gì khác,nhưng luôn khiến Long Đằng Tỉnh cảm thấy rất áy náy,bởi vì mình vô tình đã gia tăng thêm gánh nặng cho người khác,cho nên Long Đằng Tỉnh đành phải tiến hành sống,làm việc và nghỉ ngơi theo đúng lời hứa với sư phụ,thỉnh thoảng sẽ đi dạo ngoài phố,lúc nên nằm nghỉ ngơi tuyệt sẽ không đứng.
Tiểu tử hồ cũng có thêm vài đồng bọn,cho nên hiện tại Long Đằng Tỉnh phải mỗi ngày giúp nó tắm rửa một lần,bằng không với một thân bẩn hề hề của nó,Long Đằng Tỉnh tuyệt sẽ không cho nó lên giường của mình.
Cũng không biết từ khi nào,rõ ràng cậu đã tự tay làm cho nó một cái giường nhỏ,nhưng đến nửa đêm,Long Đằng Tỉnh thức dậy đi tiểu sẽ luôn thấy tiểu tử hồ đang làm ổ trong lòng mình ngủ đến ngon lành,sau vài lần ôm lại giường nhỏ kết quả vẫn luôn là như vậy,Long Đằng Tỉnh cũng lười quản,giường nhỏ lại một nữa bị ném cho thợ mộc,để hắn chiếu theo bản vẽ đổi thành giường trẻ con,về sau đứa nhỏ sinh ra liền cho nó ngủ,cũng sẽ không lãng phí.
"Lại tắm cho tiểu tử hồ sao?" Ngô Phong cả người chật vật đi vào sân,một con hồ lang[1] đi theo bên người,cái bộ dáng cao ngạo kia thật không nghĩ nó là linh thú của Ngô Phong,cảm giác một chút khí chất cũng không giống Ngô Phong.
"Ân!Nó hôm nay chạy đi chơi với ma thú nhà người khác,kết quả bị ma miêu hất nước khiến cho một thân ướt nhẹp,lại ở dưới đất đánh nhau với linh thú khác một trận,lông trên mình kết thành một túm,thật vất vả mới tắm sạch được."Long Đằng Tỉnh nghĩ tới lúc tiểu tử hồ về nhà sợ bị mình phạt nhưng lại biểu hiện ra bộ dạng nó không làm sai khiến cậu lại muốn cười.
"Linh thú cùng nó đánh nhau khẳng định rất thảm!" Tuy rằng mới tiếp xúc vài ngày nhưng chỉ số thông minh siêu cao cùng tính cách có thù tất báo của tiểu tử hồ Ngô Phong cũng đã biết không ít,đều nói chủ nào thú lấy,tại sao một người khiêm tốn,đạm mạc,lễ độ giống như Long Đằng Tỉnh lại có thể nuôi ra một sủng vật có cá tính như vậy nhỉ.:)))))
"Haha,ta cũng đang chờ chủ nhân của linh thú đó đến cáo trạng đây." Long Đằng Tỉnh lúc này cười có chút thành thật, không quá sáng lạn giống như bình thường Ngô Phong hay thấy.
Nhắc tới tào tháo,tào tháo tới ngay,một giọng nói quen thuộc truyền tới,Long Đằng Tỉnh thấy thân thể tiểu tử hồ co rụt lại,trực tiếp trốn ra sau mình,cậu liền hiểu được có vẻ như linh thú kia rất thảm rồi,bằng không lấy tính cách của tiểu tử hồ chắc chắn là bộ dạng giương nanh múa vuốt mà đứng trước mặt cậu,chứ không phải bộ dạng làm việc sai như thế này.
"Cần đại ca." Long Đằng Tỉnh đứng lên,trực tiếp đi đến cửa,quả nhiên thấy Cần đang ôm trong lòng một con thố khuyển (chó thỏ) đang ỉu xìu với một vết thương trên mình.Nó có cái tai dài của thỏ cùng thân thể của chó,lúc này đang đáng thương hề hề mà ghé vào trong lòng của Cẩn,thỉnh thoảng thân thể sẽ run rẩy khiến cơn giận của Long Đằng Tỉnh lập tức dâng lên.
Vốn tưởng rằng tiểu tử hồ chỉ là tiểu đánh tiểu nháo,ai ngờ cư nhiên lại ra tay nặng như thế này,"Tiểu tử hồ,ngươi lăn ra đây cho ta!"
Thanh âm mang theo lửa giận của Long Đằng Tỉnh khiến tiểu tử hồ lập tức trở lên sợ hãi,bộ dáng tác oai tác quái ngày thường lúc này đã hoàn toàn không thấy,đáng thương hề hề mà chạy đến trước mặt Long Đằng Tỉnh,hai mắt ngập nước mà nhìn.
"Nhìn xem ngươi đánh người ta thành cái dạng gì,từ giờ trở đi ngươi thay thế linh thú của Cần đại ca làm việc, cho tới khi nó khoẻ lại thì thôi."Long Đằng Tỉnh cần thận mà ôm lấy thố khuyển trong lòng Cẩn đặt lên trên cái ghế nằm thoải mái,lật lông lên nhìn thấy một cây nhọn đâm vào trong da thịt,Long Đằng Tỉnh nhíu mày,lập tức chạy vào phòng mình lấy ra cái kẹp,dao cạo,vải bông,vải gạt cùng thuốc trị thương,lại nhờ Ngô Phong đến trù phòng lấy chút rượu trắng cùng nước sôi.
"Cần đại ca,nó tên là gì vậy?" Long Đằng Tỉnh hướng Cần cười cười trấn an,tận lực khiến Cần yên lòng.
"Nó tên Đại Phong."Có lẽ nhờ thanh âm nhu hoà và cùng nụ cười tươi của Long Đằng Tỉnh khiến cho tâm trạng lo lắng của Cẩn dần hạ xuống,Cần cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên từ khi bước vào trong viện.
"Đại Phong phải không?" Long Đằng Tỉnh hướng thố khuyển cười cười,sau đó khoé mắt nheo lại liếc tiểu tử hồ đang ủ rũ thành một đống kia,"Nếu cảm thấy áy náy thì dùng ma pháp hệ mộc của ngươi lại đây trợ giúp đi."
"Cần đại ca,đợi lát nữa phải phiền huynh ở bên Đại Phong trấn an nó,ta trước phải cạo toàn bộ lông của nó đã,bởi vì chút nữa phải nhỏ cái thứ này ra,đến lúc đó khẳng định Đại Phong sẽ rất đau,nếu có chủ nhân ở bên cạnh trấn an Đại Phong nhất định sẽ khá hơn một chút."Long Đằng Tỉnh hướng Cần cười cười,sau đó nhẹ nhàng mà vuốt ve thố khuyển,ôn nhu nói:"Đại Phong,lát nữa ta sẽ lấy thứ đâm vào người ngươi ra,ngươi phải cố chịu chút nha."
Đại Phong nhìn nhân loại trước mặt này,nó có thể cảm nhận được thiện ý của nhân loại này,cũng hiểu được hắn muốn giúp mình,vì thế gật gật đầu,Long Đằng Tỉnh chờ Ngô Phong đem vài thứ cần thiết chuẩn bị tốt mới đem cái kẹp cùng dao cạo bỏ vào trong nước sôi một lúc,sau đó lại lấy bông tẩm rượu lau qua một lần.
Chờ hết thảy đã chuẩn bị xong,Long Đằng Tỉnh dùng tốc độ nhanh nhất tận lực không dụng vào cây nhọn kia mà cạo lông trên mình của Đại Phong,sao đó để tiểu tử hồ dùng loại cây cỏ mềm mại trói chặt bốn chân thố khuyển lại.Thố khuyển tựa hồ thập phần bất an khi bị trói chặt bốn chân,thanh âm sắc nhọn từ trong miệng nó phát ra,Long Đằng Tỉnh nhanh chóng nhờ Cẩn trấn an nó,chính mình cũng dùng thanh âm nhu hoà nhất có thể để nói với thố khuyển bước kế tiếp phải làm,tuy rằng thố khuyển không chắc sẽ hiểu được,nhưng nó có thể cảm nhận được ý tứ của chủ nhân cùng nhân loại trước mặt,từ từ cũng an tĩnh lại.
Long Đằng Tỉnh cẩn thận dùng cái kẹp đem nhánh cây nhọn đang đâm vào da thịt rút ra,đồng thời lập tức bảo tiểu tử hồ dùng thực vật ma pháp cẩn thận mà ngăn dòng máu tươi chói mắt đang trào ra,vừa mới bắt đầu thố khuyển còn có khí lực mà kêu ra tiếng,lúc sau tiếng kêu của thố khuyển càng ngày càng yếu,tốc độ rút của Long Đằng Tỉnh cũng càng lúc càng nhanh,có thực vật ma pháp của tiểu tử hồ,Long Đằng Tỉnh thật sự không lo lắng thố khuyển sẽ chết,nhưng suy yếu là điều chắc chắn,dù sao cái loại đau đớn này không cần trải qua cũng biết nó sẽ đau đớn và khó chịu đến nhường nào.
Thật vất vả mới rút được nhánh cây đó ra,có thể thấy được trên lớp da bị cạo sạch có rất nhiều máu,Long Đằng Tỉnh nhanh chóng lấy ra loại thuốc trị thương tốt nhất cẩn thận mà bôi một lần lên thân thể của Đại Phong,lại dùng vải gạt quấn lại.
Chờ khi làm xong hết thảy,Long Đằng Tỉnh mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi,đem thuốc trị thương và vải gạt giao cho Cần,sau đó lại lấy vải bông cầm lấy nhánh cây nhọn dính máu lên,đưa cho Ngô Phong ném đi.
Long Đằng Tỉnh lúc này mới đứng thẳng người,nhu như phần eo,lạnh lùng mà nhìn tiểu tử hồ đang nhu thuận mà ngồi chồm hổm ở bên cạnh,"Được rồi,bây giờ ngươi có thể nói rõ đây là có chuyện gì xảy ra?"
"... Ô..ô.. ô..."Tiểu tử hồ không nói gì,chỉ là nước mắt không ngừng rơi xuống,đây là lần đầu tiên Long Đằng Tỉnh trách mắng mình,nó cảm thấy rất buồn,có chút muốn nói lại không dám nói.
Nhìn thấy nước mắt không ngừng rơi xuống đất,Long Đằng Tỉnh nhu nhu mày,thực ra cậu cũng tin là hài tử nhà mình không thể làm ra chuyện quá đáng như vậy,nhưng Cần đại ca cùng linh thú bị hại đang ở đây,cho nên Long Đằng Tỉnh càng hi vọng tiểu tử hồ có thể cho cậu một lời giải thích,biết rõ tiền căn hậu quả,cậu mới có thể tính bước kế tiếp được.
"Tiểu Trúc công tử!" Cần cẩn thận ôm lấy Đại Phong,nhìn thấy một người một hồ đang giằng co,do dự một chút mới ấp a ấp úng mà nói:"Ta nghe Đại Phong nói,việc này không nên trách tiểu tử hồ."
"Cần đại ca,huynh không cần giải thích cho nó,lấy tính cách hay gây rắc rối của nó thì đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi,ta vẫn giữ vững lời nói lúc nãy của mình,trước khi Đại Phong khoẻ lại,tiểu tử hồ liền đi theo trợ giúp cho huynh,khi nào Đại Phong khoẻ hoàn toàn khi đó nó mới được về." Long Đằng Tỉnh cười cười nói với Cẩn.
"Thật sự không phải lỗi của tiểu tử hồ,Đại Phong nói,chúng nó chỉ là chơi đùa một chút,sau tiểu tử hồ lại bị ma miêu của phu nhân ta dội một thân ướt nước,tiểu tử hồ mới dùng thực vật ma pháp muốn trói ma miêu lại,kết quả Đại Phong ngăn giúp ma miêu nên bị ném vào trong bụi gai,bơi vì quá xa nên ma miêu cùng tiểu tử hồ không tìm được,Đại Phong mới dùng thần giao cách cảm cho ta biết,ta mới có thể đem nó trở về,ngay từ đầu sai chính là ma miêu nhà ta tự tiện dùng ma pháp công kích trước.
"Ta hiểu rồi,nhưng mặc kệ nói như thế nào,Đại Phong cũng là do tiểu tử hồ mà bị thương,cho nên vẫn phải bị trừng phạt."Long Đằng Tỉnh nhìn thoáng qua tiểu tử hồ vì được Cần giải thích cho mà ngẩng đầu lên,lại nghe thấy lời nói của mình mà cúi đầu xuống,nhưng cuối cùng cũng đã ngừng khóc,không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
"Cần đại ca,huynh không cần nói thêm nữa,nhưng hôm nay có lẽ không được,để ngày mai ta sẽ tự mình mang tiểu từ hồ qua đó,có việc gì huynh cứ sai nó làm,thiếu Đại Phong,trong nhà chỉ sợ càng thêm vất vả,dù sao còn phải chú ý đến thân thể của Cần ca phu,hiện tại cũng đúng lúc phải đặc biệt chú ý." Long Đằng Tỉnh thấy Cần còn định nói gì đó,nhanh chóng nhắc tới phu nhân của hắn,quả nhiên miệng Cần khép khép mở mở vài lần liền im luôn.
Long Đằng Tỉnh cười tiễn cần ra cửa,lúc này mới đi vào,một phen tóm cổ tiểu tử hồ lên,hướng Ngô Phong gật gật đầu,bước vào trong phòng.
Tiếp theo chính là thời gian gia giáo,người không phận sự xin nhượng bộ thối lui.
Hết chương 10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.