Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 87:




Không đến một giờ, Nhạc Tư Trà liền tới thành phố B.
Tổng bộ của tập đoàn Đông Phương thiết lập tại khu phố buôn bán mới quy hoạch ở đây.
Nhạc Tư Trà đứng trước cửa tòa nhà, nhìn tòa cao ốc năm mươi tầng này mà líu lưỡi, nghĩ đến cả tòa nhà đều thuộc bề Diệp Kình, mà phòng làm việc của anh ở tầng cao nhất, cậu đột nhiên muốn chạy.
Khuyết điểm của cậu rất nhiều, trong đó có sợ độ cao.
Cũng không biết người thiết kế nghĩ thế nào mà thang máy là loại trong suốt, nhìn nó mà Nhạc Tư Trà khóc không ra nước mắt.
Cao như vậy, đi thang bộ có chết người không ta?
Hay là gọi điện cho anh ấy xuống?
Không đợi Nhạc Tư Trà do dự, người bên cạnh đã lên tiếng hỏi.
“Cậu cần giúp gì sao?” Bảo vệ đã chú ý tới cậu từ lâu, người này đứng một hồi mà khộng thấy vào, tuy có cơ hội ngắm mỹ nhân nhưng người kia phải là nữ chứ không thì đứng hòng cản trở công tác của họ.
Nhạc Tư Trà cười cười xin lỗi, hỏi “Xin hỏi, thang máy ở công ty đều là loại này sao?” cậu chỉ chỉ.
Bảo vệ hiểu ra, gật đầu “Trừ bỏ thang máy riêng của tổng giám đốc, những nơi khác đều thế, nghe nói lúc thiết kế nói là muốn luyện lòng gan dạ tinh thần sáng suốt của nhân viên.”
Nhạc Tư Trà âm thầm nguyền rủa người đưa ra ý kiến đó “Cám ơn.”
Vào công ty, đi thẳng đến quầy tiếp tân.
“Xin hỏi tổng giám đốc ở sao?”
“Xin lỗi, cậu có hẹn trước không?” hướng đi của ông chủ sao có thể tùy tiện báo, nhưng là nhìn gương mặt xinh đẹp của Nhạc Tư Trà, cô gái vẫn đồng ý tiếp đón, cũng không vì cậu mặc áo sơ mi quần jean mà bỏ bê.
“Tôi là học viên vừa học vừa làm ở Hoa Nhã, tôi mang cơm tưa tới.” Nhạc Tư Trà giơ lên hộp cơm có dấu hiệu của Hoa Nhã.
Qua những cuộc điện thoại hàng ngày, Nhạc Tư Trà biết gần đây Diệp Kình ba bữa đều từ tay đầu bếp Hoa Nhã vậy nên cậu cố tình tới chỗ Hoàng Trung nhận phần việc này, đương nhiên, cậu cũng tốn một khoảng thời gian để chuẩn bị cơm.
Tiếp tân gật đầu, sau lại nghi ngờ hỏi “Mấy hôm trước không phải cậu?”
“Vâng, hôm nay người đó nghỉ nên phái tôi tới.” Nhạc Tư Trà giải thích.
“Được rồi, xin đăng ký lại.” cô đưa bút cùng giấy cho cậu.
Nhạc Tư Trà ký tên.
“Tổng giám đốc ở văn phòng tầng cao nhất, cậu đi thang máy lên đi.”
Nhạc Tư Trà đau khổ nói cám ơn, chịu đựng cảm giác hoa mắt, bước vào thang máy.
May là trong thang máy không chỉ có cậu, khi cậu vào bên trong cũng không ít người, ít nhất cũng giúp cậu chặn tầm mắt, vậy mới dễ chịu hơn.
Dọc theo đường đi, mọi người ra ra vào vào, cuối cùng chỉ còn mình cậu, Nhạc Tư Trà đành nhắm mắt lại.
Ra thang máy, cuối cùng cũng đến nơi khiến cậu thở phào, hít vào thở ra một lượt mới bình tĩnh lại.
Không giống những tầng dưới, trên này lặng yên không một tiếng động cũng không có bóng người nào, bàn làm việc đối diện thang máy cũng không có ai, hẳn là xuống lầu ăn cơm trưa.
Tầng này chỉ có hai cánh cửa, một phòng đề biển Phòng họp, phòng còn lại hẳn là nơi cậu đang tìm – Phòng tổng giám đốc.
Đi qua bàn bí thư, Nhạc Tư Trà gõ cửa.
“Vào đi.”
Vừa mở cửa, thấy được bộ dáng Diệp Kình, Nhạc Tư Trà có chút ngây người.
Diệp Kình trong bộ đồ tây trang thẳng thớm, đôi kính viền vàng, phía sau anh là cánh cửa chớp, ánh dương chiếc vào khiến toàn thân anh như bao phủ một tầng ánh sáng vàng, giống như thần tiên hạ phàm.
Diệp Kình không ngẩng đầu nhìn cậu mà đang cắm cúi vào gì, sắc mặt không tệ nhưng lơ đáng có chút mỏi mệ, người cũng gầy đi nhiều.
Đợi một lát không thấy người tới làm gì, Diệp Kình ngẩng đầu “Có việc…gì…”
Thấy người yêu vẫn mong nhớ đứng trước mặt mình, Diệp Kình trong một thoáng tưởng mình hoa mắt.
Bĩnh tĩnh lại, vẻ khó chịu trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng Nhạc Tư Trà vẫn quen thuộc “Em về khi nào?”
“Sáng nay,” Nhạc Tư Trà lại trước bàn, buông cặp lồng xuống, nhìn tiểu lục không biết từ đâu chui ra, tiện tay đặt mấy quả trứng trên bàn “Sao chỉ có tiểu lục, Art đâu?”
“Nó đứng trong văn phòng không thích hợp lắm nên anh giao cho cấp dưới.” Diệp Kình chỉa chỉa cánh cửa bên cạnh, đó là nơi anh vẫn nghỉ ngơi.
“Đợi chút nữa em qua xem nó.” Gật gật đầu, dọn đồ ăn ra, oán trách “Thang máy ở công ty anh đúng là, không nghĩ có người sợ cao sao, lần sau..em không tới nữa…”
Sau đó cánh tay ấm áp ôm lấy eo cậu “Vậy em dùng thang máy riêng của anh là được.”
“Ừm.” Nhạc Tư Trà ngả ra sau, tựa vào lòng anh.
“Về sao không báo cho anh đi đón.” Diệp Kình chôn mặt vào gáy cậu, hương cỏ thoang thoảng nơi chóp mũi.
“Em không phải không biết đường, hơn nữa như thế phiền lắm.” Nhạc Tư Trà không đồng ý, sao ai cũng nghĩ cậu cần được chăm sóc thế? Rõ ràng là cậu chăm sóc Diệp Kình “Nhanh ăn cơm, em còn cần đem hộp về cho người ta.”
“Không đưa về cũng không sao, họ không so đo đâu.” Bờ môi khô sáp đặt lên chiếc cổ trắng min, nhẹ nhàng ma sát, bàn tay cũng luồn vào áo sơ mi “Cơm này để tối ăn cũng được, lâu rồi không gặp, chúng ta ‘tâm sự’ đi…”
Nhạc Tư Trà liếc mắt khinh thường “Vừa nãy chẳng phải nhìn anh còn mệt lắm mà? Khỏe rồi?” miệng nói thế nhưng cậu không ngăn cản động tác của anh.
“Thấy em mệt thế nào được? Hơn nữa, chẳng nhẽ em không muốn anh?”
“..Trước tiên phải nói, chuyện chỗ ở mấy ngày nay của em anh phải giải quyết.”
“Đương nhiên, anh có nhà gần đây, chúng ta sẽ ở đó.” Diệp Kình thấy cậu đồng ý, càng làm càn “Bên trong thiết bị đủ hết, ở một thời gian không thành vấn đề.”
“Ưm, đóng cửa lại, có người đến thì sao giờ?”
“Em ngoan ngoãn không nói gì là được.” Diệp Kình cuốn lấy môi cậu, đây là chỗ nào? Có người dám xông vào sao?
“Ha…đi vào phòng…”
“Ừm, nghe em.”
(mình cảm giác mấy chương này, đặc biệt chương trước sến súa buồn nôn bỏ cha nó)
Nhạc Tư Trà khó khăn xoay người, khẽ nhíu nhíu mày. Cửa chớp đã đóng xuống, căn phòng có chút âm u, hẳn cũng muộn.
Diệp Kình không ở đây, bên ngoài cánh cửa dường như có tiếng nói chuyện, chắc có người tìm anh.
Liếc nhìn xung quanh, phòng trong bố trí đơn giản, màu vàng nhạt là màu chủ đạo, trừ bỏ chiếc giường đôi này còn có một bộ bàn ghế trắng, TV và một chiếc tủ.
Trừ bỏ cánh cửa thông với ban công còn có một cửa nữa, hẳn dẫn tới phòng tắm.
Nhạc Tư Trà cũng không vào phòng tắm mà vào không gian rửa sạch những thứ bẩn trên người đổi một bộ đồ sạch rồi đi ra.
Xác định người bên ngoài đã đi, Nhạc Tư Trà mới đẩy cửa ra.
Vừa thấy thì gặp Art ngồi xổm trước cửa, thấy động gầm nhẹ vài tiếng rồi quấn lấy cậu.
Vuốt ve bộ lông rậm của nó, nửa tháng không thấy, nhìn nó cũng không tệ lắm.
Tiểu lục cũng trườn tới, quấn lên tay cậu.
Nghe tiếng, Diệp Kình ngẩng cầu cười với cậu “Ngủ thoải mái sao?”
Hộp cơm trên bàn đã biến mất, hẳn là Diệp Kình dùng cơm xong cho người cầm đi.
“Ừm, vừa có người tới?”
“Anh bảo người ta tan tầm thì dắt Art tới.”
“Mấy giờ rồi?”
“5h30, em đợi chút, anh thu dọn chỗ này rồi về.” Diệp Kình nhìn đồng hồ, đứng lại thu thập giấy tờ trên bàn.
“Ừm.” Nhạc Tư Trà ngồi chơi với Art, hỏi “Nói rõ ràng chuyện gì xảy ra đi, trong điện thoại anh chỉ nói đơn giản.”
“Ừm, là đoạn thời gian này Đông Phương gia tiến quân vào lãnh vực y dược, đối Hàn gia có ảnh hưởng lớn. Phụ trách bên thành phố B là cháu ngoại của Hàn gia gia chủ – Hàn Ngạn Liễu, bởi vì tổng bộ của Đông Phương ở đây nên hắn vẫn chú ý tới chúng ta. Trùng hợp thế nào mà bạn hắn nghe được ở buổi tiệc mừng gia đình đại sứ chuyện phối phương nên gần đây luôn tìm cách đoạt lấy. Quang minh thì hỏi mua, không thì trộm. Nhưng vì không thành công nên mới nghĩ đến đụng tới anh. Hắn và xá hội đen ở thành phố B vẫn có liên hệ nên ra giá cho chuyện lần này. Nhưng có lẽ hắn cũng không ngờ những người đó ra tay ác vậy.” Đã chọc đến anh sao có thể dễ dàng buông ta. Giờ Hàn Ngạn Liễu không ngóc nổi đầu ở cái thành phố B này.
“Khi nào đàm phán với Hàn gia?”
“Chờ người phụ trách của họ tử SH qua, cụ thể còn đang thảo luận.”
“Họ có điều kiện gì?”
“Hợp tác cùng chúng ta, phối phương dùng chung, hơn nữa bỏ vốn 1 tỷ USD mua 30% cổ phần của công ty dược Đông Phương, Hàn Ngạn Liễu tùy anh xử lý.”
“Nằm mơ.” Nhạc Tư Trà cườu nhạt, mấy người này nghĩ quá tốt. Không nói phối phương là độc nhất vô nhị, là của họ, sao phải dùng chung? Cổ phần công ty cũng không thể bán như vậy, họ không ham chút tiền đó.
“Mặc cả chính là kỹ xảo, chúng ta phải biết chủ động để họ không được lợi mới được.”
“Đúng thế, nhất định không đế bọn chọ chiếm được điều kiện tốt.” Nhạc Tư Trà nghĩ mà nóng đầu “Đúng rồi, bên anh tuyển học sinh vừa học vừa làm sao?”
“Đã đầy, sao? Em muốn xin vào làm?”
“Dù sao còn một đoạn nữa mới tới lúc đi học, nhàn rỗi không có chuyện gì muốn theo anh học tập.” tuy rằng đến năm bốn mới thực tập nhưng học trước để có kinh nghiệm cũng tốt.
“Anh sẽ chuẩn bị cho em, trợ lý cho anh thì sao?”
“Ừm.” Tuy rằng chưa hiểu phải làm gì nhưng có thể gần Diệp Kình cũng tốt!
“Được rồi, chúng ta về đi.” Diệp Kình đã thu dọn xong, cầm theo túi, ôm Nhạc Tư Trà ra ngoài.
Art tự động đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.