Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 80:




Từ sáng sớm, Nhạc Tư Trà đã dậy làm một bữa sáng đơn giản, hai người ăn xong liền vào thành phố. Giờ thời tiết đang nóng, đi càng sớm càng đỡ khổ.
Quốc lộ vào thành phố có chút xóc nảy, nhưng vẫn chịu được, hơn nữa cả hai đã đi qua đi lại nhiều lần nên cũng quen.
“Kho hàng đã thuê được rồi? Ở đâu?” Nhạc Tư Trà hỏi, trong lòng cậu còn ôm Miêu Miêu, hôm nay còn một việc nữa là tới cửa hàng thú cưng mua đồ dùng.
“Tối qua đã gọi điện báo cho người chuẩn bị, sáng nay được truyền lại là đường xx ở ngoại ô, ban đầu chỗ đó vốn là khi công nghiệp, sau dời đi nên cồn lại nhiều nhà xưởng, vốn định phá bỏ rồi mới chuyển đi nhưng hình như kinh phí mắc cạn, nên thành chỗ cho thuê. Thuê một kho hàng chỗ đó không phải chuyện khó.” Diệp Kình giải thích.
“Em biết chỗ đó.” Nhạc Tư Trà gật đầu, mỗi lần ngồi xe qua thôn Phúc Khê đều đi qua chỗ đó, trước kia nghe người ta nói ở đó có rất nhiều nhà xưởng nhưng vẫn không chú ý tới.
Tới nơi, Diệp Kình đỗ xe ven đường, Nhạc Tư Trà không thấy có người tới đón họ.
“Người đâu?” Nhạc Tư Trà vừa quạt quạt vừa hỏi, trời càng ngày càng nóng. Bên này dân cư thưa thớt, nhìn qua không một bóng người.
“Đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần tìm tới kho hàng, bảo vệ sẽ đưa chìa khóa.” Diệp Kình nhìn địa chỉ cấp dưới báo lên, bảo Nhạc Tư Trà đuổi kịp rồi dẫn đường.
Nhạc Tư Trà theo Diệp Kình đi một đoạn đường ngắn, nơi này xây dựng cũng không tệ, phòng ốc đều xây ngay ngắn, bọn họ không tốn nhiều thời gian mà tìm tới được kho hàng.
Nơi đó rất lớn, cửa đã mở rộng ra, bên trong trống rỗng, ở một bên góc cửa, có một cụ ông cầm quạt hương bồ ngồi trên ghế hóng mát, còn chú ý bên ngoài.
Cụ ông vừa thấy Diệp Kình và Nhạc Tư Trà tới liền đi qua, hỏi thẳng “Hai người chính là ông chủ muốn thuê kho hàng? Xin hỏi ai là cậu Diệp Kình?” giọng điệu rất thân thiện.
Tuy nói nơi này đều là cho thuê nhưng nơi này vốn thật không có ai thuê, chính phủ đã quy định từ sớm sau này sẽ được quản lý vào khu dân cư, cấm mọi người không được sử dụng nhà xưởng làm công nghiệp gây ô nhiễm môi trường. Cần nhà xưởng đều tới khu công nghiệp mới, vậy nên nơi này ngẫu nhiên mới có người tới thuê, do đó không khó để thương thuyết.
Diệp Kình vì để tiện về sau, bảo cấp dưới thuê luôn nửa năm, này đúng là khách sộp nha.
“Là tôi.” Diệp Kình lấy ra chứng minh thư cho ông xác nhận.
Cụ ông nhìn chứng minh thư cẩn thận, xác nhận là thật, liền trực tiếp đưa chìa khóa cho anh, nhắc nhở một số việc cần chú ý rồi rời đi.
Đợi mấy người đi hết rồi, Nhạc Tư Trà mới vào kho hàng, nhìn ngó cẩn thận. Bên trong này nóng hơn bên ngoài không ít, cũng tối, có lẽ vì để giữ bí mật, các cửa sổ được dán giấy các tông thật dày, chỉ cần đóng lại, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Nhạc Tư Trà kiểm tra cẩn thận một vòng, tuy rằng kho hàng hơi cũ nhưng vẫn lành lặn, không có chuyện vỡ cửa sổ hay cửa chính hỏng hóc, xem ra về mặt an toàn là không thành vấn đề.
Đợi xác định cẩn thận là không có ai, Nhạc Tư Trà mới lấy các thứ từ không gian ra.
Đầu tiên là thảo dược, bởi vì đã chuẩn bị vài lần nên Nhạc Tư Trà đã có kinh nghiệm, chuản bị một đống bao tải lớn trong không gian, bảo Du Nhiên phân loại cho cho vào các bao, vậy nên giờ lấy ra đều là bao dược liệu.
Mấy chục bao dược liệu được cất gọn vào một góc, mỗi bao phải nặng tới trăm cân, nhưng đây đều là chưa gia công, dược liệu đã gia công sức nặng sẽ giảm đi ít nhất một phần ba.
Tiếp sau là trúc và hoa, vì sợ trong quá trình vận chuyển sẽ dẫn tới tử vong, rễ của chúng đều được giữ lại đất. Chúng được phân loại theo từng loài rõ rệt, đặt trên mặt đất, chỉ đợi người vận chuyển tới đưa về suối nước nóng, là lại được trở về với đất mẹ.
Làm xong, Nhạc Tư Trà nghĩ nghĩ lại lấy ra một phần rau củ chín, lại thêm một ít gà vịt thả ra, đương nhiên, Nhạc Tư Trà đã bảo Du Nhiên khiến chúng hôm nên đi, mấy tiếng sau tỉnh lại chúng sẽ lại chạy loạn lên.
“Lượng tiêu hao của Hoa Nhã rất lớn, nếu phải vận chuyển thì để luôn chỗ này rồi đưa cho Hoa Nhã cũng được.” Đợi Nhạc Tư Trà xác nhận đã lấy đủ, liền nói với Diệp Kình, từ lúc lấy đồ đến lúc xong cũng chỉ vài tiếng là dduur đầy cả kho, hiệu suất khá là cao.
“Ừ, anh sẽ cho người qua lấy.” Diệp Kình rút điện thoại ra, báo cho cấp dưới phái người tới chở mấy thứ này đi, tiện thể qua cầm chìa khóa.
Hai người đợi không lâu, cấp dưới của Diệp Kình liền tới, người tới cũng biết Nhạc Tư Trà, chính là người cậu đã gặp một lần, người phụ trách vườn cây ở thôn Phúc Khê – Trịnh Duệ.
Trịnh Duệ đương nhiên cũng không tò mò sao Nhạc Tư Trà lại ở đây, lên tiếng chào, nhận lấy chìa khóa từ tay Diệp Kình rồi lại đi.
Nếu đã xong xuôi hết cả, Diệp Kình cũng không muốn lại ở đây phơi nắng “Đi thôi.”
“Vâng.” Nhạc Tư Trà gật đầu, cùng anh rời đi.
Gần trưa, đường quốc lộ tới thành phố B có chút tắc, hai người phải tốn thời gian gấp đôi với đến được chợ.
“Cũng sắp tới giờ cơm trưa, chúng ta ăn xong mới qua?” Nhạc Tư Trà nhìn đồng hồ, mười một giờ, cũng nên ăn cơm.
“Anh cũng đúng lúc đói bụng.” Diệp Kình lái xe hơn hai tiếng, đúng là mệt mỏi, nhưng là “Nhà ăn bên này thế nào?”
“Em chưa từng ăn ở đây nên cũng không biết.” Nhạc Tư Trà lắc đầu “Chọn bừa một nhà đi, nếu không hợp khẩu vị của anh thì trong không gian vẫn còn đồ ăn mà.” Cậu đã quen mỗi khi ra ngoài phải chuẩn bị đồ ăn, người này kiêng ăn như thế, Art với Axue cũng học xấu theo, không phải đồ chín không ăn, dù nuôi thả ở tầng thứ hai, mỗi ngày đều phải bảo Du Nhiên đưa qua, đương nhiên, 5 chú nhóc kia sẽ không may mắn thế, không học được vồ thì đừng hòng được phân đồ ăn.
“Vậy vào nhà này đi.” Diệp Kình dừng lại trước một tiệm ăn.
Phục vụ ở đây không tệ, vừa đỗ xe lại cả hai đã thấy có người tiếp đón.
“Chào ngài, xin hỏi, ngài là đến dùng cơm sao?”
“Đúng thế.” Nhạc Tư Trà ôm Miêu Miêu, bước ra khỏi xe, Diệp Kình đỗ xong cũng xuống xe, khóa kỹ cửa.
“Xin hỏi hai ngài có hẹn trước?” Cô tiếp tân trong bộ sườn xám đen dài nhìn hai người không tầm thường, ánh mắt sáng rực lên.
“Không có, có phòng sao? Cho chúng tôi chuẩn bị một cái.”
“Vâng, xin hỏi có mấy người?”
“Chỉ có hai chúng tôi.”
“Vâng, mời qua bên này.” Cô gái lễ phép xoay người mời cả hai.
Nơi này làm ăn được tốt, phòng ăn đã ngồi kín người, Nhạc Tư Trà nhìn thấy ngoài món cay Tứ Xuyên còn có lẩu. Trời nóng ăn cái này không sợ nóng người sao? Nhưng là Nhạc Tư Trà cũng muốn nếm thử, chỉ chút thôi chắc cũng được.
Cô gái dẫn họ tới một phòng nhỏ, lấy ra menu giới thiệu “Chúng tôi nơi này chủ yếu có món cay Tứ Xuyên và lẩu, hai người có thể trước nhìn menu, tôi sẽ báo người phục vụ đưa thức ăn lại đây.”
“Anh muốn ăn gì?”
“Em chọn đi!” Diệp Kình không cảm thấy hứng thú, đưa menu cho Nhạc Tư Trà, trước anh bị dạ dày, rất ít ăn cay, dù đã hết bệnh nhưng anh không có thói quen ăn mấy đồ kích thích này. Chọn quán này cũng vì Nhạc Tư Trà thích ăn cay. Dù sao anh đã quyết định sẽ ăn món Nhạc Tư Trà làm.
Thấy Diệp Kình không hào hứng, Nhạc Tư Trà cũng không để tâm, đợi người phục vụ mang vào liền gọi cung bảo kê, đậu hũ ma bà, thịt bò hầm, … Thực ra cậu muốn ăn lẩu, nhưng chút nữa còn phải đi mua đồ, người toàn mồ hôi với vị dầu mỡ đi ra ngoài rất khó chịu.
Thức ăn rất nhanh đã được đưa đến, Nhạc Tư Trà bảo người phục vụ không cần đứng đó, cứ ra rồi đóng cửa lại, lấy ra đồ ăn của Diệp Kình và Miêu Miêu, đưa hai cả hai rồi mới ăn của mình.
Đầu bếp ở đây nấu ăn khá ngon, thảo nào đông khách. Nhạc Tư Trà vừa ăn vừa gật gù, thức ăn cay cậu thích nhất, chẳng bao lâu, cả bàn ăn đã được đánh chén một nửa.
Diệp Kình thấy cậu ăn ngon cũng thử một miếng, không tệ, nhưng không hợp vị của anh, cũng không ăn nữa.
Cơm trưa đã xong, cả hai không định lái xe đi mà bảo nhân viện phục vụ đến tối mới lấy xe, nói xong liền vào chợ.
Ngày hè, sau trưa là thời gian nóng nhất, lúc này ngã tư cũng ít người, ngay cả các quán ven đường cũng đóng cửa.
Khi hai người tới tiệm thú cưng của Viên Vĩ thì Viên Vĩ không ở đó, chỉ có một nhân viên đang chán chết ngồi dựa quầy ngáp.
Nhân viện cửa hàng thấy có người đến liền phấn chấn lên, đứng dậy chào “Chào mừng quý khách! Xin hỏi hai người cần gì?”
“Tôi muốn mua mấy thứ.” Nhạc Tư Trà cầm ra một tờ giấy đưa cho người kia, đó là danh sách cậu đã viết sẵn “Ông chủ không ở đây sao?”
“Ông chủ đã qua nhà bạn, mấy ngày nữa mới về.” nhân viên cửa hàng từng gặp Nhạc Tư Trà vài lần, nhận ra cậu “Cậu có việc có thể gọi cho ông ấy.”
“Tôi đã biết, cám ơn.” Nhạc Tư Trà gật đầu, cậu cũng chỉ là thuận miệng hỏi.
“Cậu chờ chút, tôi sẽ mang đồ ra ngay.” Nói xong, nhân viên liền vào kho lấy đồ.
Đợi mua xong, hai người liền đi về, bên ngoài nóng vậy, về nhà vẫn là nhất!!! (xe đến tối mới lấy cơ mà)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.