Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 38:




Khi Diệp Kình trở về phòng, Nhạc Tư Trà còn chưa tỉnh lại, cậu ngủ rất say sưa, do tư thế ngủ không tốt nên bờ vai chứa đầy dấu hôn cũng bị lộ ra ngoài.
Đưa tay kéo lại chăn cho cậu, Diệp Kình ngồi lên ghế salon, khởi động laptop…..
Thời gian dần dần qua đi, ánh nắng từ cửa sổ phía tây chiếu vào gương mặt của mỹ nhân trên giường. Cậu giật giật mi mắt, cuối cùng cũng mở ra đôi mắt tuyệt đẹp ấy.
Lúc đứng dậy, cả cơ thể đau nhức khiến cậu không tự chủ được mà rên lên.
“Tỉnh?” Diệp Kình nghe thấy thanh âm, đi đến đỡ lấy cậu “Khó chịu lắm sao?”
“Ưm…a….” Nhạc Tư Trà vẫn còn mơ hồ, gật đầu theo bản năng.
“Uống nước đi.” Diệp Kình lấy chén nước đầu giường cho cậu uống.
Chất lỏng lạnh lẽo chạy qua thực quản khiến Nhạc Tư Trà hoàn toàn tỉnh táo, cậu nhìn Diệp Kình đang ôm lấy mình qua tấm chăn, nhíu mày.
“Anh….”
“Sao thế? Vẫn khó chịu?”
Nhạc Tư Trà không nói gì, trực tiếp biến mất trước mặt anh.
Diệp Kình nhìn vòng tay trống rỗng của mình, ánh mắt tối sầm lại. Anh tiếp tục làm chuyện của mình như không có chuyện gì xảy ra.
Tới khi xuất hiện lần nữa, Nhạc Tư Trà đã gần như hồi phục lại, tuy rằng có lớp quần áo dầy che kín thân thể nhưng chỉ nhìn cổ cũng có thể thấy được dấu vết của một đêm điên cuồng ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Kình trực tiếp ôm chặt cậu, đề phòng cậu lại trốn vào không gian. Tuy rằng việc này không có tác dụng gì nhưng anh hi vọng cách này có thể an ủi mình một chút.
“Đừng đột nhiên biến mất nữa.” Anh ghé vào tai cậu, than nhẹ.
“…” Nhạc Tư Trà khẽ tránh đi, đổi lấy là cái ôm của Diệp Kình càng chặt hơn nữa.
Nhạc Tư Trà đành yên phận dựa vào lòng anh, cậu nói nhỏ “Em đói.”
Hiện tại đã là hai giờ chiều.
Diệp Kình cẩn thận quan sát phản ứng của cậu, phát hiện trừ bỏ có chút ỉu xìu thì không có vẻ gì là bài xích rõ ràng, vậy mới buông cậu ra.
“Đợi anh một chút.”
Diệp Kình đi ra cửa phòng, tuỳ tiện tìm một nhân viên của nhà nghỉ nhờ tới phòng bếp lấy đồ ăn.
Khi trở lại phòng, anh thấy Nhạc Tư Trà đang ngồi ngẩn người ở đầu giường.
“Đang nghĩ gì vậy?” Diệp Kình ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cậu.
Cậu lắc đầu, thuận tiện tựa vào vai anh, nhắm mắt lại.
“Anh khiến em bị thương sao?”
“…”
“Em giận thật?”
“….Không có.” cậu càng chôn sâu đầu mình, thật ra cậu sớm đã biết sẽ có ngày này, chỉ là vẫn chưa thích ứng được thôi.
Diệp Kình cũng không nói gì, chỉ hôn nhẹ tóc mai của cậu, hưởng thụ những giây phút an bình.
“….Này.” Nhạc Tư Trà đột nhiên lên tiếng.
“Gì vậy?”
“Tại sao anh lại…..’lành nghề’ như thế?” thật không giống như là lần đầu tiên, điều này khiến Nhạc Tư Trà có chút buồn bực, suốt cả đêm cậu đều bị anh dẫn dắt.
“Hiện tại có internet, hơn nữa……em có một đàn chị vô cùng thích giúp đỡ người khác.” Nhớ tới đống tư liệu Lâm Thanh Nhã cho anh hồi trước, Diệp Kình chỉ có thể bội phục.
“Lâm tỷ? Chị ấy biết?”
“Thế em nghĩ sao?” Thật ra anh cũng không rõ cô ta có biết thật không, mấy thứ đó đều là cho lúc còn tập với câu lạc bộ.
Nhạc Tư Trà lại hiểu nhầm là anh khẳng định, đối với chuyện tình cảm của mình bị cho ra ánh sáng, cậu có chút bối rối.
“Yên tâm, dù có biết cô ấy cũng không làm gì đâu.” Cô ta vốn ước gì bọn họ là một đôi mà.
“Ừm.” Nhớ tới Lâm Thanh Nhã, Nhạc Tư Trà thật sự…….không biết nói gì.
Nhân viên đưa thức ăn tới, Nhạc Tư Trà vừa ăn xong thì cơn buồn ngủ lại dâng lên. Tuy rằng ứ ngân và đau nhức đã hết nhưng tinh thần cậu vẫn vô cùng mệt mỏi.
“Oáp~”
“Vẫn mệt phải không.”
“Ừm.” gật gật đầu, Nhạc Tư Trà dựa vào lòng anh, ngủ.
“Ngủ thêm chút nữa đi.” vừa nói Diệp Kình vừa tự trách bản thân, tối qua quá tuyệt vời khiến anh quên mất đây là lần đầu tiên của cậu, muốn cậu suốt một đêm, thẳng đến tảng sáng mới dừng lại.
“Ừm.” Nhạc Tư Trà cũng thuận theo, bỏ đi áo khoác, nằm xuống giường.
Diệp Kình cũng nằm xuống ôm lấy cậu. Nhạc Tư Trà không giãy giụa, tìm tư thế thoải mái nhất gối lên vai Diệp Kình, rúc vào lòng anh ngủ bù.
Tới khi tỉnh lại thì mặt trời đã ngả về hướng tây, Tần Hương Nguyệt không thấy Nhạc Tư Trà liền lo lắng tới gõ cửa.
Người ra mở là Diệp Kình.
“Diệp Kình, Tư Trà không sao chứ? Sao vẫn không thấy nó xuống?”
Diệp Kình né sang một bên, để dì nhìn thấy Nhạc Tư Trà đang nằm trên giường, nói “Có thể là cảm lạnh, cậu ấy có chút váng đầu.”
“Váng đầu? Có sốt không?” Tần Hương Nguyệt bước nhanh tới bên giường, đặt tay lên trán Nhạc Tư Trà, thấy không nóng mới thở phào nhẹ nhõm “Trời lạnh, cháu phải cẩn thận bị ốm.”
“Dì Tần, dì cứ yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy.” Diệp Kình tiếp lời.
Tần Hương Nguyệt thấy hai chiếc giường kê cùng một chỗ cũng chỉ nghĩ là để hai người ngủ cho ấm, gật gật đầu “Vậy phiền cháu. Uống thuốc rồi sao?” câu sau là hỏi Nhạc Tư Trà.
“Vâng.” Lúc này Nhạc Tư Trà cũng chỉ biết gật đầu.
“Vậy cháu cứ nghỉ ngơi đi, bữa tối để dì bảo người mang lên cho.”
“Làm phiền dì.”
“Là chúng ta làm phiền cháu chứ, phiền cháu chăm sóc hộ Tư Trà.”
“Đấy là chuyện cháu nên làm.”
Tần Hương Nguyệt chỉ nghĩ là anh khách sáo, nói thêm vài câu rồi rời đi.
Tiễn Tần Hương Nguyệt, Diệp Kình trở lại bên giường.
“Muốn ngồi dậy không?”
“Không cần.” có lẽ do ngủ nhiều quá, giờ Nhạc Tư Trà cả người mềm nhũn, không muốn làm gì cả.
Diệp Kình cũng không nói chuyện, lấy laptop cho cậu đỡ buồn.
Hai người lướt web, đôi khi lại trò chuyện vài câu, không khí bình thản lại ấm áp.
“Anh đã thông báo cho luật sự rồi, mai anh ta sẽ tới, em muốn nói chuyện với anh ta không?”
Nhạc Tư Trà ngơ ra một lúc mới nhớ tới chuyện của Đào Đào “Có ông bà là được rồi, em cũng chẳng biết nói gì.”
“Buổi sáng anh nghe ông Tôn nói muốn giữ Đào Đào bên cạnh để chăm sóc.”
“A.”
“Không thấy buồn sao?” thấy cậu không có phản ứng gì, Diệp Kình trêu chọc.
“Không có gì, dù sao bọn họ nõi đúng, em đúng là không biết nuôi một đứa bé như thế nào. Đào Đào ở với họ vẫn tốt hơn.” Có vẻ cậu nuôi Đào Đào như sủng vật vậy, đa số thời gian đều nhờ người khác chăm sóc.
Nhắc tới sủng vật, Nhạc Tư Trà mới nhớ tới cậu vẫn để Miêu Miêu trong không gian chưa thả ra.
Mở không gian thả Miêu Miêu ra, quả nhiên nó liền nhảy vào lòng Diệp Kình, không thèm để ý đến cậu.
Vất vả lắm mới dỗ được Miêu Miêu, Nhạc Tư Trà tiếp tục nói chuyện với Diệp Kình.
“Rượu đợt trước làm đã uống được rồi, anh có muốn nếm chút không?”
“Để mai đi, dì Tần bảo mai phải cúng ông Táo, mọi người sum vầy, đến lúc đó thì lấy ra uống đi.”
“Cúng ông táo? Mấy năm nay có thấy dì cúng đâu, sao đột nhiên năm nay lại làm?” Nhạc Tư Trà cảm thấy kỳ lạ, hỏi, mấy năm nay đều là ông bà Tôn cúng.
“Nghe nói là có đoàn khách mới tới muốn nhìn, tiện làm luôn.” Diệp Kình cũng không rõ lắm, nhà anh chưa bao giờ cúng Táo quân, năm nào cũng tổ chức tiệc rượu, không có được cái không khí vui vẻ như hiện giờ.
“À, mấy vị khách này cũng lạ thật, muốn xem cúng Táo quân sao không làm ở nhà mình, cũng không phải là chuyện gì thú vị.”
“Cúng ông táo là như thế nào?”
“Nhà anh chưa làm bao giờ sao?” vừa nói thì Nhạc Tư Trà liền biết là lỡ rời, không chờ anh trả lời liền nói tiếp “Để em kể anh nghe……”
Cổ truyện tịch nguyệt nhị thập tứ, táo quân triêu thiên dục ngôn sự. Vân xa phong mã tiểu lưu liên, gia hữu bôi bàn phong điển tự. Trư đầu lạn thục song ngư tiên, đậu sa cam tùng phấn nhị viên. Nam nhi chước hiến nữ nhi tị, lỗi tửu thiêu tiễn táo quân hỉ. Tỳ tử đấu tranh quân mạc văn, miêu khuyển xúc uế quân mạc sân, tống quân túy bão đăng thiên môn, chước trường chước đoản vật phục vân, khất thủ lợi thị quy lai phân. (*)
Mọi người chiêu đãi Táo quân, hối lộ, để ông no say mới lên trời, như vậy mới không thông báo những khuyết điểm ở nhân gian, lúc về mang theo ít lộc tài thì càng tốt. Cúng ông táo không chỉ để miễn tai, quan trọng hơn là để cầu phúc.
Thời gian cúng ông táo không đồng nhất, phía Bắc cúng vào hai ba tháng chạp, phía nam lại hai tư tháng chạp. Dân gian có câu “Quan tam, dân tứ, gia ngũ” nghĩa là quan phủ vào ngày hai ba tháng chạp, dân chúng hai bốn, các bề trên thì vào hai lăm cử hành hiến tế.
Bàn thờ Táo quân đặt ở phía bắc hoặc phía đông, ở giũa đặt tượng ông táo. Người không có thói quen cúng táo quân cũng dán một bức tranh của ông lên tường. Có bức tranh chỉ vẽ một mình ông táo, có bức lại vẽ cả ông cả bà, táo quân nữ được gọi là “Bà Táo.” Đại khái là bắt chước hình tượng của các cặp vợ chồng dưới nhân gian. Đại đa số đều dùng tượng Táo quân trong ngày này, ngoài ra còn có thể có thêm bài dâng thư “Đồng trù ti mệnh chủ”, “Nhân gian giám sát thần”, “Nhất gia chi chủ”, “Đằng văn tự” để biểu thị địa vị của ông Táo. Hai bên còn treo “Thượng thiên ngôn hảo sự, hạ giới bảo bình an.” (lên trời nói lời hay, hạ giới được an bình) có ý để phù hộ cho cả nhà bình an.
Nghi thức cúng táo quân tổ chức vào buổi tối. Trong lúc cúng, người cúng quỳ trước tượng táo quân, ôm một con gà trống. Cũng có người để cho một đứa nhỏ ôm gà trống quỳ sau một người lớn. Nghe nói gà là loài thú cưỡi cho ông táo thăng thiên, không gọi là ‘gà’ mà là ‘ngựa’. Nếu là gà trống đỏ thì gọi là ‘Hồng mã’, gà trống trắng thì gọi ‘Bạch mã’. Sau khi thắp hương, trong phòng tràn ngập khói hương lượn lờ, đầy vẻ thần bí. Nam chủ rót rượu, dập đầu, miệng khấn. Niệm xong, người cúng ông Táo hô một tiếng “Lĩnh!” Sau đó nam chủ sẽ rót rượu lên đầu gà, nếu đầu gà phát ra tiếng thì ông Táo quân đã chấp thuận, nếu không có phản ứng gì thì rót tiếp.
Cúng táo quân xong, mọi người dùng những thức ăn đã cúng ông Táo như kẹo Táo quân, bánh nướng không vừng, có nơi còn ăn bánh ngọt, bánh chiên, uống canh đậu phụ, v….v….
“….Nghe nói một số nơi phụ nữ không được cúng ông táo, nhưng chỗ em thì không kiêng chuyện này.”
“Có vẻ rất thú vị.”
“Vậy sao, năm nào cũng có, mọi người cũng quen thuộc rồi, nếu anh thấy hứng thú thì mai đi xem là được.”
“Ừ.”
.
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.