Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Chương 19: Tiệm sách – Quán cà phê – Khách sạn




Hôm nay, lúc Vương Tiểu Vũ tan tầm đi ngang qua tiệm sách, nghĩ hẳn là sách mới 《 Biển Sâu 》do phi mã giáp của Chu Phong viết ra đã lên kệ, vì vậy quyết định đi vào nhìn xem thử.
Quả nhiên, chủ tiệm đã dán tấm poster《 Biển Sâu 》lên một vị trí bắt mắt, Vương Tiểu Vũ có chút tự hào nhìn vài người đang vây quanh một chồng sách mới tinh mà lật xem, thảo luận.
“Quyển sách này xem hay lắm! Lúc được đăng trên mạng đã từng có thời gian tui ngồi hóng đó!”
“Thế nhưng… Không có cảnh tình cảm thì tui cũng không thích cho lắm.”
“Yên tâm đi! Tui đoán nhất định tác giả là một hủ, nữ nhân vật chính sống được đến 1/3 truyện thì liền đi tông, còn lại vài nam chính đều lực lưỡng! Nhiệt huyết đại khí, ái muội thanh thủy và vân vân cũng rất manh!”
Vương Tiểu Vũ nghe trộm xong thì vẻ mặt hắc tuyến, muốn cảm thán năng lực lĩnh ngộ của độc giả thật chuẩn.
“Ngô… Chưa từng nghe qua tên tác giả này a, là người mới sao?”
“Ân, tui thấy người này hành văn lão luyện, không giống người mới cho lắm. Biết đâu thực sự là một đại thủ nào đó, nói không chừng còn là phi mã giáp của đại thủ BL nào đó viết.”
Vương Tiểu Vũ: 
“Ha ha, nói như vậy, tui đây cũng muốn mua một quyển, nói không chừng còn thật là bản mệnh của mình đâu.”
Hai tiểu nữ sinh vui vui vẻ vẻ ôm sách đến quầy thu ngân.
Vương Tiểu Vũ tiến lên, nhìn qua《 Biển Sâu 》 đã sớm quen mặt, nhịn không được lại muốn lật lật.
Bỗng nhiên, có một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra từ bên cạnh, cầm lấy quyển trước mặt.
Vương Tiểu Vũ quay đầu nhìn lại.
“Hi, thật là đúng dịp.” Từ Nhất Minh đỡ đỡ kính mắt, cao quý lãnh diễm nói.
************
Quán cà phê kế tiệm sách.
Vương Tiểu Vũ và Từ Nhất Minh ngồi đối mặt nhau.
“Gần đây anh thế nào? Dạ dày có ổn không?” Vương Tiểu Vũ phá vỡ trầm mặc.
Từ Nhất Minh vẫn còn đang lật 《Biển Sâu》vừa mới mua, hờ hững nói: “Cảm ơn đã quan tâm, không có vấn đề gì lớn lao.”
Tròng mắt Vương Tiểu Vũ chuyển chuyển, nói: “Đợt trước Cốc biên tập của bọn tôi theo tôi hỏi chuyện của anh, các người… lén giao tình không tệ?”
Trừng mắt nhìn cậu, Từ Nhất Minh nói: “Miễn bàn người này, sau này nếu anh ta hỏi gì đó về tôi, cậu cứ nói không biết.”
“Ách… Hai người các anh…” Nhất thời tâm bát quái của Vương Tiểu Vũ bùng cháy.
Bỗng nhiên điện thoại của Từ Nhất Minh đổ chuông, y liếc nhìn tên người gọi đến, bình tĩnh mà nhấn từ chối cuộc gọi, một lát sau điện thoại lại kiên nhẫn mà reo lên.
Sau nhiều lần như vậy, Từ Nhất Minh cảm thấy phiền toái mà ấn phím khóa máy.
Vương Tiểu Vũ cố gắng muốn dúi đầu vào cốc chocolate nóng trên bàn, cậu đã liếc mắt thấy được dãy số hiển thị trên điện thoại.
“Được rồi, hẹn cậu ra đây là muốn cho cậu một ít lời khuyên.”
Vương Tiểu Vũ ngẩng đầu.
“Cậu có biết tại sao tôi phải chia tay với Chu Phong không?”
Vương Tiểu Vũ lắc đầu, ngoại trừ lần thảo luận trên mạng kia ra, cho tới bây giờ cậu và Chu Phong rất ít khi nhắc lại đoạn cảm tình trước đây của hai người họ.
Nhấp một ngụm cà phê, Từ Nhất Minh nói: “Anh ấy a, quá cưng chiều người khác, cưng chiều đến mức không quan tâm tới chính mình, ngay cả khi tôi nói chia tay đều không có can đảm đi phản đối. Tôi chưa từng gặp qua một nam nhân tốt đến như thế.”
Sau khi nghe xong, trong lòng Vương Tiểu Vũ rất khó chịu, nghĩ tới tâm tình lúc đó của Chu Phong, muốn nói lại thôi.
“Cậu có cái gì muốn nói liền nói ra đi.” Từ Nhất Minh trừng mắt nhìn cậu.
Vương Tiểu Vũ thở dài, thì thầm: “Kỳ thực, tôi nghĩ, anh chỉ thấy một mặt anh ấy cưng chiều anh, thấy anh ấy biểu hiện ra nụ cười bao dung, thế nhưng anh chưa từng để tâm đến đáy lòng bất đắc dĩ và mệt mỏi rã rời của anh ấy. Anh ấy đã cưng chiều anh, nhân nhượng anh như vậy, nhưng vẫn chấp nhận lời “chia tay” của anh, tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng sẽ thương tâm chứ.”
Từ Nhất Minh sửng sốt.
Một lúc lâu sau, y buồn bã cười, nói: “Vì sao anh ấy không nói với tôi vậy chứ? Hơi chút kiên cường, bá đạo một lần, tôi… Tôi cũng sẽ không rời đi.”
“Chính là, anh ấy cũng… Đau lòng khi thấy anh chịu khổ đi. Dù sao khi đó, quả thực hoàn cảnh của hai người không được tốt cho lắm, anh… Lại cứ luôn oán giận.” Vương Tiểu Vũ bĩu môi, “Bất quá bây giờ, anh ấy đã có tôi, cho dù anh có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.”
Nhìn biểu tình che chở của cậu, Từ Nhất Minh cười nói: “A, quả nhiên, làm sai tất sẽ có báo ứng.” Vô luận là trước khi kết hôn, hay là… Người kia của hiện tại.
Suy nghĩ của Từ Nhất Minh bay xa, Vương Tiểu Vũ cũng không khỏi nghĩ đến mình và học trưởng đang chung sống cùng nhau.
Tuy nói con người và hoàn cảnh đã không còn giống như trước đây, thế nhưng… Có vẻ hình thức ở chung… Cũng không có thay đổi rất lớn.
Thực sự học trưởng rất cưng chiều mình, bao dung mình, càng ở chung với anh lâu ngày, lại càng nhận ra được anh thật là một nam nhân tốt hiếm có. Mà tương phản, chính mình lại không thể làm gì cho anh.
Học trưởng là người yêu, là bậc thầy của cậu, nói theo phong cách hơi phương tây một chút thì, vừa là bầu bạn linh hồn vừa là người dẫn dắt tâm linh. Vô luận là trong công việc hay là phương diện sinh hoạt, có gì phiền não trắc trở Chu Phong đều có thể giúp cậu giải thích hoặc khuyên bảo, thậm chí chỉ cần cậu nguyện ý, có thể cái gì cũng không cần làm, mặc quần áo chỉ cần vươn tay ra còn ăn cơm thì chỉ cần há mồm nhai là được.
Đương nhiên, Vương Tiểu Vũ có thói quen tự lập quanh năm cũng không phải là một người sẵn lòng đi hưởng thụ sự chăm sóc của người khác, mỗi lần cậu sẽ chủ động chia sẻ một ít việc nhà, vào thời điểm Chu Phong đuổi bản thảo cũng sẽ tri kỷ mà làm một ly sữa nóng cùng tô mì gói cho anh, thế nhưng, bấy nhiêu đó vẫn còn thiếu sót nhiều lắm.
Ở trước mặt Chu Phong, Vương Tiểu Vũ có chút cảm giác thất bại, càng phát giác ra chính mình rất ấu trĩ, là trói buộc của anh.
Thật sự là Chu Phong đối xử với cậu tốt lắm. Càng ngày cậu càng không muốn rời xa Chu Phong, đồng thời, chính mình lại tự chui vào ngõ cụt: Đoạn cảm tình này chỉ có một mình mình bám víu, kỳ thực Chu Phong cũng không cần cậu.
Trong lòng Vương Tiểu Vũ cảm thấy bất an, mơ hồ lại có chút hy vọng: Nếu như Chu Phong có thể biểu hiện ra giống như nam chính trong tiểu thuyết, điện ảnh và kịch truyền hình có chút cẩu huyết kia, tùy hứng một chút, bá đạo một chút, sinh khí một chút, hơi chút ăn giấm, đẩy mình vào tường cường hôn…

Cái đệt! Mình đang nghĩ gì vậy a?!
Vương Tiểu Vũ đỏ mặt lắc đầu, tiếp tục xoắn xuýt.
… Bọn mình, sẽ không đi lên con đường cũ kia chứ?
Nghĩ như vậy, nhất thời Vương Tiểu Vũ thấy rất uất ức.
************
Vào một tuần trước Tết, nhờ năng lực tiền tại mạnh mẽ của đại cổ đông ủng hộ, công ty Vương Tiểu Vũ bao một phòng lớn trong khách sạn xa hoa ăn tiệc tất niên, vài vị lãnh đạo lớn luân phiên ra mặt nói chuyện, mọi người nghe đến hương thơm của thức ăn khiến bụng đói kêu vang mà phải chịu đựng đến 1 tiếng đồng hồ với đợt phát biểu về “Tương lai tươi sáng” kia.
Cuối cùng, đến phiên Steve, hắn cũng bị lời dạo đầu dài dòng mang đậm phong cách Trung Quốc khiến cho kinh hãi, sâu sắc cảm nhận được tư vị của những người ngồi dưới, cho nên hắn dị thường thẳng thắn.
“Hi, mọi người khỏe, tôi là Steve. Sang năm chúng ta cứ tiếp tục nỗ lực thế nhé, hiện tại, ăn cơm thôi.”
Vì vậy kích khởi một tràn tiếng vỗ tay cùng hoan hô mà trước nay chưa từng có.
Trải qua đợt ăn uống cuồng quét, đơn vị còn chuẩn bị hoạt động giải trí khác, chính là quán bar và KTV ở trên lầu hai của khách sạn.
Kỳ thực công ty của Vương Tiểu Vũ là một tập đoàn truyền thông, bên trong tòa soạn của bọn họ có người nắm giữ sản nghiệp này làm chủ. Bản thân tập đoàn này phát triển cũng không tệ, tổng bộ ở Bắc Kinh mua cả đống cao ốc, hơn nữa vừa mới tiếp nhận việc đầu tư ra nước ngoài, công ty này mơ hồ có chút khí thế hừng hực như mặt trời ban trưa, cũng khó trách đường làm quan của mấy người lãnh đạo rộng mở, hoạt động đêm tiệc tất niên cũng bỏ ra không ít tiền.
Toàn bộ công ty có trên hai trăm nhân viên, chia nhau ra giữa quán bar và KTV. Chơi mệt? Uống say? Đã sớm suy nghĩ cho cậu sẵn rồi! Trực tiếp ngủ lại trong phòng của khách sạn này luôn đi.
Chờ đến khi cuối cùng Steve cũng có thể thoát khỏi vô số lượt mời rượu và bắt chuyện ra ngoài bắt đầu tìm thân ảnh của Vương Tiểu Vũ thì, lại không tìm thấy được.
Lúc này, một nam nhân lén lút tiến đến bên cạnh hắn, nói: “Phó tổng, ngài đang tìm Vương Tiểu Vũ sao?” Steve là đại cổ đông, tạm thời ở công ty được gắn cái mác chức Phó tổng tài.
“Đúng vậy, cậu biết em ấy ở đâu sao?”
Người nọ cười hèn mọn, cung kính đưa lên thẻ từ quét vào phòng, nói: “Phòng 1419, đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngài.”
************
Đêm nay mí mắt của Chu Phong cứ giật liên tục, phảng phất như dự cảm được có chuyện gì đó không tốt đang phát sinh.
Vì vậy, anh liền nhắn một tin cho Vương Tiểu Vũ, hỏi có phải cậu sắp về rồi hay không.
Thế nhưng, lúc này qua thật lâu cũng không có hồi âm.
Chu Phong nhíu nhíu mày, trực tiếp gọi tới, phát hiện di động của đối phương tắt nguồn.
Lần liên hệ trước là hơn tám giờ, Vương Tiểu Vũ nói mình đang dùng cơm, ăn xong liền tìm cơ hội chạy ra.
Hiện tại đã sắp mười giờ, vẫn còn chưa thấy bóng người.
Anh không ngồi nổi nữa, quyết định lái xe đi đến khách sạn đón người.
************
Bên này, Steve huýt sáo đi vào phòng 1419.
Ngọn đèn hôn ám, trang hoàng theo phong cách Châu Âu, chăn đệm trắng tuyết, thanh âm hít thở nhè nhẹ, khắc họa ra một bầu không khí dị thường mập mờ.
Steve rót một ly rượu whisky từ quầy bar, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, thưởng thức khuôn mặt ngủ say của người đang nằm.
“Ân… Học trưởng? Mấy giờ rồi?” Người trên giường —— Vương Tiểu Vũ đã tỉnh rượu được một ít, từ từ nhắm hai mắt xoa đầu hỏi.
Steve nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “11 giờ rồi, thân ái.”
“… Anh… Thanh âm của anh, sao lại có chút… Khác?”
“Em say, nghe lầm.” Steve thưởng thức biểu tình mờ mịt của Vương Tiểu Vũ, đáp.
“Nga… Xin lỗi… Em… Em không có cố ý uống rượu, Em… Ách!” Nấc rượu, Vương Tiểu Vũ xoay người ở trên giường một cái, “Em cũng không biết tại sao, trong nước chanh có pha rượu…”
Steve nhẹ giọng cười, “Không sao cả.”
“Học trưởng… Anh thật ôn nhu…”
Steve vươn tay…
“Thế nhưng… Em… Có đôi khi… Thật hy vọng… Hy vọng, anh, có thể bá đạo, bá đạo một chút…”
Bỗng nhiên Vương Tiểu Vũ nghẹn ngào.
Steve dừng lại một chút, lập tức ôn nhu mà sờ sờ lên mái tóc mềm mại của cậu, hỏi: “Vì sao? Vì sao lại muốn anh bá đạo một chút?”
“Em… Em không biết… Em không muốn trở thành như Từ Nhất Minh… Em biết mình có chút buồn lo vô cớ… Thế nhưng… Thế nhưng trong lòng… Trong lòng lại không ổn định… Em… Em sợ chính mình sẽ càng ngày càng ỷ lại anh… Nhưng… Nhưng không biết em, ách, có phải là cũng được anh cần hay không… Em sẽ không khiến anh tổn thương, anh có thể sẽ che giấu tâm tư hay không… Nếu như mất đi anh, em sẽ hỏng mất…”
Mang theo men say nồng đậm, Vương Tiểu Vũ nói đứt quãng, trong thanh âm lộ ra một tia yếu đuối cùng ủy khuất, khiến người nghe không khỏi sinh lòng thương xót.
Steve nhẹ nhàng mà xoa đi vệt nước mắt của cậu, khẽ thở dài một cái.
Tiểu Vương Tử Châu Á của anh a, người cho em biết tư vị tình yêu, vì sao lại không phải là anh vậy chứ?
Liếc mắt nhìn điện thoại bị tắt nguồn để trên tủ đầu giường, Steve làm ra một cái quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.