Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 19: Bà vú (thượng)




Hai đứa trẻ và Chu thị tạm thời tịnh dưỡng ở trong viện của lão phu nhân, thường ngày lão phu nhân rãnh rổi liền đến chơi đùa với hai đứa bé, nhìn cặp song sinh mặt mày từng chút từng chút nẩy nở, nhiều nếp nhăn màu đỏ trên da trở nên nhẵn nhụi trắng nõn, hai mắt nhắm chặt từ từ mở to...... Mọi người thường nói ai nuôi dưỡng thì thân với người đó hơn, thì ngược lại cũng giống như vậy, Đại thiếu gia là tâm can của đại phu nhân, lão phu nhân sai người ôm tới nhìn một chút, đại phu nhân cũng không bỏ được, chắc chắn phái ma ma tâm phúc của mình đi theo qua, chớ nói chi là nuôi dưỡng ở nơi đó của lão phu nhân, Đại thiếu gia trưởng thành một chút, Đại lão gia liền đưa hắn đi học ở học viện Thắng Sơn, lão phu nhân lại càng thêm khó có cơ hội nhìn thêm một cái, mặc dù trong lòng vẫn nhớ tới, nhưng cuối cùng cũng không thân, vào lúc này, cặp song sinh mới nuôi dưỡng ở trong viện lão phu nhân nửa tháng, lão phu nhân liền thương yêu rất nhiều, tự mình ở trong thị tì của mình chọn lựa ra hai tức phụ mới vừa sinh con đưa cho Chu thị.
Chu thị tinh tế hỏi hai tức phụ trong nhà còn có những ai, đều làm cái gì vân vân.
......
"Người lão phu nhân chọn lựa, dĩ nhiên là ta yên tâm, sau này các ngươi tận tâm chăm sóc Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia, tương lai Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia vinh quang, đương nhiên sẽ có những ngày an nhàn của các ngươi......" Chu thị nghe hai người đáp lời, biết lão phu nhân có toan tính tránh tay của đại phu nhân, trong lòng thoáng thả lỏng một chút, không nhanh không chậm dặn dò hai tức phụ kia mấy câu, sai người ôm cặp song sinh tới đây.
Nam nhân trong nhà hai tức phụ một họ Chu, một họ Triệu, đều hai mươi mấy tuổi, bởi vì đều là thị tì của lão phu nhân ở Lục gia năm đó, tức phụ nhà họ Chu và tức phụ nhà họ Triệu đều theo lão phu nhân gả tới đây sau đó mới sinh con xây dựng cuộc sống, cho nên tính ra hai người cũng coi như biểu tỷ muội, đều điển hình là người của lão phu nhân.
Tức phụ nhà họ Chu và tức phụ nhà họ Triệu đều có hai người con, tương đối quen thuộc với trẻ con, thuần thục chia ra ôm lấy cặp song sinh, quay lưng lại cỡi áo ra đút sữa cho hai đứa bé.
"Oa......"
"Oa......"
Trong phòng lập tức liền vang lên hai tiếng khóc.
"Làm sao vậy? Mau ôm Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia tới đây!" Chu thị ngồi ở trên giường, lo lắng kêu lên.
Hai tức phụ có chút bất an ôm cặp song sinh đến trên giường.
Chu thị ôm lấy Lục thiếu gia khóc nhiều hơn, thuần thục cỡi vạt áo ra, Lục thiếu gia lập tức vội vàng mút, nhiều lần suýt bị sặc, Chu thị vội vàng khẽ vuốt lưng Lục thiếu gia, giúp Lục thiếu gia nuốt xuống, chờ Lục thiếu gia ăn không kém lắm rồi, đổi bên kia ôm lấy Ngũ thiếu gia đút sữa.
"Di nương......" Hai tức phụ khẩn trương mở miệng kêu lên.
"Tại sao ta nghe tiếng tôn tử ngoan của ta khóc vậy? Sao thế? Sao thế?" Lão phu nhân dẫn theo một đoàn nha hoàn ma ma, đi nhanh tới, hỏi liên thanh.
"Lão phu nhân!" Hai tức phụ vội vàng đến bên cạnh hành lễ một cái.
Lục thiếu gia đã ăn no, còn giống như bị ủy khuất, mím mím môi.
Lão phu nhân để quải trượng xuống, ôm lấy Lục thiếu gia khẽ vỗ nhẹ, chỉ chốc lát sau đã dỗ hắn ngủ say.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tại sao lại là di nương các ngươi cho các tiểu thiếu gia uống sữa?" Lão phu nhân ôm Lục thiếu gia đã ngủ thiếp đi vào trong ngực, hạ thấp giọng hỏi.
"Lão phu nhân, vừa rồi nô tỳ cho Lục thiếu gia uống sữa, Lục thiếu gia, Lục thiếu gia dường như không muốn......" Tức phụ họ Chu hốt hoảng đáp.
"Hừ......" Sắc mặt lão phu nhân liền trở nên khó coi, nhìn vào sắp phát tác với hai tức phụ.
"Nội tổ mẫu, con biết!" Tào Ngọc Di thấy thế, làm ra bộ dạng vừa bừng tỉnh hiểu ra khẽ gọi.
"Tứ tỷ nhi biết cái gì?" Lão phu nhân quay đầu lại hỏi.
Có lẽ là dính hào quang của cặp song sinh, trong khoản thời gian này lão phu nhân đối xử với Tào Ngọc Di vui vẻ hòa nhã thật lòng, ngược lại có mấy phần dáng vẻ người bà hiền từ.
"Nhất định hai tiểu đệ đệ thích di nương hơn, giống như các tiểu đệ đệ thích nội tổ mẫu ôm ngủ không thích các ma ma ôm, đúng không ạ? Cho nên hai tiểu đệ đệ cũng không thích Chu ma ma và Triệu ma ma cho bọn hắn uống sữa." Tào Ngọc Di gật gù đắc ý nói.
"Ha ha, làm sao Tứ tỷ nhi biết?" Hiển nhiên lão phu nhân được Tào Ngọc Di không tiếng động vỗ mông ngựa như thế rất dễ chịu, vẻ mặt vừa rồi còn u ám lộ ra nụ cười.
"Dạ, bởi vì Ngọc Di cũng thích điểm tâm di nương cất để dành cho con, không thích điểm tâm trong phòng mẫu thân!" Tào Ngọc Di nhỏ giọng nói.
"Ha ha, Tứ tỷ nhi nói không sai! Xem ra hai tiểu tử này cũng đã bị di nương các ngươi nuôi thành kén ăn rồi, được rồi, hai người các ngươi sau này vẫn chiếu cố Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia, lãnh tiền tháng theo như phân lệ bà vú, nếu Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia muốn các ngươi cho ăn, thì tốt nhất, không muốn cũng không cần miễn cưỡng, Chu thị phải khổ cực mấy ngày này rồi!" Lão phu nhân giải quyết dứt khoát, dàn xếp mọi chuyện nhanh gọn.
Tức phụ họ Chu và tức phụ họ Triệu thiên ân vạn tạ lui ra ngoài.
Lão phu nhân lại nói một vài chuyện lý thú về cặp song sinh với Chu thị mới rời đi.
"Chu ma ma, Triệu ma ma, các ngươi ôm Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia đi xuống thu xếp trước đi!" Chu thị nhỏ giọng phân phó nói.
Ở Tào phủ này, xưng hô đối với hạ nhân sau khi sinh con, đều gọi là ma ma, lớn tuổi hơn một chút có tôn tử  thì đúng là ma ma rồi, dĩ nhiên đây là chỉ bà tử đến lúc đó còn có thể vinh quang ở trong phủ này, thí dụ như Triệu ma ma bên cạnh lão phu nhân, những bà tử cấp thấp phụ trách chuyện vặt kia, dĩ nhiên là không ai đi trông nom những cách xưng hô này.
"Vâng!" Hai tức phụ thấp giọng đáp lại, rón rén ôm cặp song sinh lui ra ngoài.
"Tứ tỷ nhi, tới đây!" Chu thị ngồi ở trên ghế đẩu đối diện ngoắt tay gọi Tào Ngọc Di đến.
Trong lòng Tào Ngọc Di khẽ động, bước nhanh tới.
"Tỷ nhi ngoan, con chịu khổ rồi!" Chu thị ôm Tào Ngọc Di thật chặt, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Tào Ngọc Di khẽ thở dài một cái, biết Chu thị đã suy nghĩ nhiều.
"Di nương, con muốn bà vú!" Tào Ngọc Di nhỏ giọng nói.
Chu thị sửng sốt một chút, bà vú của mấy cô nương Tào gia đều là đại phu nhân an bài, bà vú của Tào Ngọc Nga đã sớm bị Lý thị thiết kế ở trước mặt Đại lão gia phạm sai lầm, bị đuổi đi ra ngoài; bà vú của Tào Ngọc Linh bởi vì đại phu nhân, hoàn toàn trở thành vật trang trí; chỉ có bà vú của Tào Ngọc Dao vẫn còn tốt, chỉ có điều bản thân Tào Ngọc Dao hoàn toàn bị đại phu nhân nắm trong tay; bà vú của Tào Ngọc Di phu gia họ Vương, tất cả mọi người đều gọi nàng là Vương ma ma, thật ra là người khôn khéo, không có cậy vào đại phu nhân ngang ngược càn rỡ, Chu thị thấy nàng chiếu cố Tào Ngọc Di cũng coi như tận tâm, liền tạm thời vẫn không có đả động tới nàng, trước đó vài ngày, tiểu nhi tử lớn hơn Tào Ngọc Di nửa tháng của nàng ta bị bệnh, đã xin phép đại phu nhân, trở về chăm sóc rồi, vẫn chưa có trở lại, cho nên từ lúc Tào Ngọc Di bị thương tỉnh lại về sau, vẫn không có gặp qua bà vú của mình.
Trong lòng Tào Ngọc Di hiểu rõ, đây là đại phu nhân quyết định vứt bỏ con cờ không sử dụng được Vương ma ma kia, mà Chu thị bởi vì Vương ma ma là người đại phu nhân phái tới, trong lòng có ngăn cách, cũng không có ý định đi bảo vệ Vương ma ma.
"Vương ma ma tốt hơn tiểu Đào!" Tào Ngọc Di tiếp tục nói.
Chu thị trầm tư chốc lát, trước mắt cũng không có người nào có thể dùng, Vương ma ma kia vốn là người đại phu nhân an bài, hiện tại cho nàng hầu bên cạnh Tứ tỷ nhi cũng tương đối dễ dàng......
"Tứ tỷ nhi ngoan, mấy ngày nữa Vương ma ma sẽ trở lại! Con ở trong viện đại phu nhân bị ủy khuất gì, cứ tới đây nói cho di nương, ngàn vạn lần đừng chống đối với đại phu nhân......" Chu thị nhỏ giọng dặn dò.
Tào Ngọc Di nhất nhất đồng ý, đương nhiên trong lòng hiểu rõ, một thứ nữ nuôi dưỡng ở trong viện của di nương và một thứ nữ nuôi dưỡng ở trong viện của phu nhân hoàn toàn khác nhau, nếu muốn ở nơi này sinh tồn được, nhất định phải tuân theo quy tắc sinh tồn nơi này, muốn dựa vào năng lực cá nhân thay đổi một xã hội, căn bản chính là kiến càng lay cổ thụ (ý chỉ không tự lượng sức mình), chỉ dẫn đến mất đi tính mạng của mình, thậm chí nguy hại đến toàn gia tộc......
"Tiểu Mạn, lấy cái hộp thiếp vàng tới đây!" Chu thị gọi ra phía bên ngoài.
Tiểu Mạn ở bên ngoài đáp một tiếng, bước nhanh rời đi.
"Trong này có chút bạc và hai bộ trang sức, ở trong viện đại phu nhân ngàn vạn lần đừng nên hẹp hòi, nên khen thưởng nửa phần cũng không thể thiếu....." Chu thị thả cái hộp nhỏ vào trong tay Tào Ngọc Di, lại thấp giọng dặn dò.
Tào Ngọc Di mở ra nhìn một chút, bên trong là một bộ trang sức trân châu khảm ngọc và một bộ trang sức hồng bảo thạch (ru bi) nạm vàng, trong góc để một túi tiền, hẳn là bên trong có chút bạc vụn......
"Di nương biết Tứ tỷ nhi chúng ta không thích những thứ đồ trang sức chói mắt này, nhưng lúc gặp khách hoặc là đi ra ngoài làm khách, lại không thể không có một bộ trang sức như vậy, bộ trân châu này sẽ dùng đeo trong ngày thường, đừng nên quá mộc mạc, nếu không sẽ làm cho những nha hoàn bà tử không có ánh mắt kia coi thường....."
Trong lòng Tào Ngọc Di bỗng nhiên thấy cảm động, gần đây mình mới vào ở trong viện đại phu nhân sau đó mới bắt đầu được yêu cầu trang sức, không nghĩ tới Chu thị đã biết sở thích của mình: "Vâng, con biết, di nương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.