Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 43:




Tên Hán Việt là đại áp giải – 1 loại cua đồng, tên khoa học tiếng Trung là Trung Hoa Nhung Ngao Giải
Chu Thanh vốn còn muốn nói gì đó nữa, lại thấy tiếng sốt ruột từ xa truyền tới của Trầm Trầm: “Chu Thanh, cậu đi đâu rồi? Thanh Lam chớ rồi nè, thế là sao hả?”
Chu Thanh lập tức xoay người: “Đợi lát, em lập tức tới, có phải anh cho bé uống nhiều không?”
“Xin lỗi, hắn đang gọi.”
Mộ Tử Dương trầm giọng nói: “Không có gì, cậu đi trước đi, tôi mặc cậu đến tột cùng có phải Phụng Duyên hay không, tôi chỉ là muốn cảnh cáo cậu một câu, nếu như cậu dám lừa hắn lần nữa…thì đừng trách tôi không khách khí.”
Chu Thanh rũ làn mi xuống: “Tôi sao nỡ lòng nào lừa hắn, lừa mình cũng không lừa hắn.
Nét mặt dịu dàng vô cùng.
Ánh mắt sắc bén của Mộ Tử Dương quét vài vòng trên mặt cậu, sau đó hừ một tiếng: “Vậy cậu còn không đi mau?”
Một bữa cơm khá là hòa hợp vui vẻ.
Đại Mao, tiểu đồ đệ của Mộ Tử Dương, Vô Song, hai con gấu con vui vẻ đứng trong phòng trẻ em, A Lâm và Tiểu Triệu không biết đã trở thành bạn tốt tự lúc nào, hai người đều là dáng vẻ hận là gặp nhau muộn, Mộ Tử Dương và Trầm Trầm ngồi ở sô pha, trong TV vừa vặn phát bộ phim mới của Mộ Dương, Trầm Trầm bèn trò chuyện với Mộ Tử Dương câu được câu không.
“Kể ra, ta đã lâu không trở lại thăm sư phụ rồi.”
“Sư phụ vẫn thế thôi, thiên giới vẫn vậy, mấy vạn năm đều chẳng thay đổi gì.”
“Nói cũng phải, sư đệ nếu như giá trị tiên thuật của ngươi không đủ dùng có thể lấy của ta, nhà ta ngụ ở số OO đường XX, cả năm cơ bản đều ở đó, cách gần lắm.”
“Kỳ thực ta cũng không quan tâm mấy vấn đề ấy…”
“Không nói cái này, ngươi thực sự không quan tâm sai lầm Phụng Duyên đã từng gây ra sao?”
Nét mặt Trầm Trầm không đổi: “Thời gian đã qua lâu rồi… Ta cơ hồ sắp quên hết rồi.”
Mộ Tử Dương dịch gần vào hắn, trong giọng nói có phần không hiểu và lo lắng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Y đã từng như thế đối với ngươi!”
“Ừ ───” Mắt Trầm Trầm tựa hồ mang theo ý cười: “Ta biết, ta biết. Thế nhưng cậu ta dù sao cũng không phải Phụng Duyên, đúng không?”
Mộ Tử Dương ngây ngẩn, bỗng cảm thấy nét mặt Trầm Trầm với nét mặt ban nãy Chu Thanh nói không lừa hắn có phần tương tự, đều là dịu dàng ngọt ngào, đều là cố chấp, hắn không khỏi thở dài: “Các ngươi thật đúng là trời sinh một đôi, Trầm Trầm, có đôi khi ta cũng không biết ngươi nghĩ thế nào, ngươi rõ ràng phải hận y mới đúng, y dù sao cũng đã hại ngươi mất đi đứa con, coi như là hành động vô tâm đi, cũng không thể dễ dàng tha thứ y như vậy, nói cách khác ─── nói cách khác, ngươi cho ngươi là nữ diễn viên trong vở kịch tình cảm cay đắng sao?”
Trầm Trầm nháy mắt mấy cái: “Cái ví dụ này thật đúng là quái lạ, y tốt hay xấu, ta là người rõ ràng nhất. Ngươi biết không, y là con người đầu tiên ta gặp phải… Khi đó ta còn là một con gấu mèo chưa khai thông linh trí, cái gì cũng không biết, chỉ là lòng tràn đầy yêu thích với y.”
Mộ Tử Dương biết rõ vị tiểu sư đệ này si mê hoa hoa công tử Phụng Duyên thế nào, hắn bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Chu Thanh cũng nói mình không phải Phụng Duyên, thế là hỏi: “Phụng Duyên đã sớm hồn phi phách tán rồi, Chu Thanh trước mắt ngươi này cũng không phải y, ngươi hà cớ gì cứ cố chấp với cái người có bề ngoài này.”
Nếu sớm biết sư đệ thích khuôn mặt ấy của Phụng Duyên, hắn đã sớm biến mình giống hệt Phụng Duyên từ lâu rồi.
“Có thể ngươi nói đúng, ta rất dễ sinh thiện cảm với khuôn mặt như vậy, y có thể không phải Phụng Duyên, y nếu không phải là Phụng Duyên, ta vì sao lại ghi hận y?”
Mộ Tử Dương nghe xong thở dài một hơi.
“Tâm ma của ngươi quá sâu rồi, lúc ấy biết rõ y lòng còn có một người khác mà cứ đâm đầu vào thích y, bị y phụ lòng vẫn cứ… vẫn cứ…”
“Vẫn cứ không hối hận?”
“…! Sư đệ… Ngươi nói là thật sao?”
Trầm Trầm hơi bĩu môi: “Ta khống chế chẳng nổi, dù biết sự thực có thể như ngươi nói, ta cũng… không thể thuyết phục mình hận y hoàn toàn.”
“Sư đệ, ngươi lẽ nào đã quên đứa bé kia sao?”
Mặt Trầm Trầm lộ vẻ méo mó, đau khổ, hối hận đan xen nhau, cuối cùng thì trở về bình tĩnh: “Đúng vậy, y đối xử với ta ra sao ta đều có thể quên, nhưng điểm này ta đúng là không thể nào quên được, cho nên… cho nên ta đã sớm quyết định, nếu như để ta gặp lại y nữa, ta nhất định phải khống chế y, hung hăng dằn vặt y, để y cả đời chỉ nghe theo lời ta nói.”
Hắn vừa nói thế, trong tròng mắt đen thui ánh lên ánh sáng hưng phấn dứt khoát.
Mộ Tử Dương nhìn về phía Chu Thanh cách đó không xa đang nịnh bợ giúp đỡ Trầm Trầm làm cơm và trà bánh, thầm nghĩ sư đệ không cần phí đầu óc suy nghĩ, người ta đã sớm trở thành kiểu mà ngươi muốn rồi.
Vào lúc Thanh Lam được năm tháng tuổi, nó vốn đang ở hình dáng con người bỗng nhiên biến trở về lốt gấu con, Chu Thanh rất là vui, cậu vẫn rất muốn nhìn dáng dấp khi còn bé của Trầm Trầm, gấu con lông xù nho nhỏ, dễ thương khiến người ta hận không thể nuốt ‘ực’ một cái, Chu Thannh rất nhanh đã đổi hết đồ dùng trong nhà, màn giường, ra giường gì gì đó đều đổi thành phong cách gấu trúc và cây trúc, Trầm Trầm thì ra vẻ khinh thường, lòng lại có hơi thinh thích.
Trầm Trầm ở nhà nhàn rỗi quá lâu, hắn luôn cảm thấy mình sắp mốc meo rồi, tuy rằng cùng chơi với gấu con rất vui, cơ mà mỗi lần thấy Chu Thanh đi làm, lòng hắn luôn thấy là lạ.
Thôi, gấu mèo gì gì đó… Không phải là mỗi ngày ngồi ở một chỗ đợi người ta chăm sóc sao.
Không được, mày sao có thể không có triển vọng gì thế được? Trầm Trầm thầm phỉ nhổ bản thân, hắn quyết định ban ngày giao bé con cho Đại Mao chăm sóc, còn hắn thì ra ngoài tìm việc, hắn thì chẳng cố chấp về vấn đề tiền lương với sinh hoạt vật chất gì, chỉ là cảm thấy ở nhà nhàn rỗi chán lắm ─── cứ thế mãi thì khác gì ở trên trời đâu.
Hắn cầm rất nhiều tờ thông báo tuyển dụng, bị Chu Thanh nhìn thấy, cậu do dự nói: “A Trầm, kỳ thực anh không cần vội vã đi tìm công việc đâu, tiền em kiếm đủ để chúng ta sống mà.”
Tuy rằng có lẽ không thể so với Mộ Tử Dương, nghĩ đến đại sư huynh của Trầm Trầm có nhà có xe sự nghiệp thành công, Chu Thanh có phần ấm ức.
“… Cậu cho là cậu thật sự nuôi gấu mèo ở nhà sao? Anh chẳng muốn ở nhà mãi đâu.”
“Anh không phải rất ‘trạch’ sao…” Chu Thanh nhỏ giọng thì thầm.
“Anh không muốn ở nhà sống cuộc sống nghỉ hưu.”
“Em biết, nhưng thân thể anh vẫn chưa tốt lắm, tốt nhất tìm một nơi gần nhà gần vào, mỗi ngày em sẽ đưa anh đi.” Nghĩ tới mỗi ngày được cùng Trầm Trầm đi làm và về nhà, Chu Thanh như muốn ngất ngây.
Trầm Trầm ho nhẹ một tiếng: “Anh vẫn là người biết đường về nhà, hơn nữa cơ thể của anh cũng hồi phục kha khá rồi.”
Lời hắn nói đúng là không có chút cảm giác nào, hắn không thể hiểu nổi vì sao Chu Thanh lại khẩn trương như thế.
Nhưng mà Chu Thanh ấy, từ lúc bé con xuất hiện, sắc mặt vẫn thế, chẳng tốt chút nào, cứ như là cậu ấy sinh con vậy, Trầm Trầm cũng không phải chưa hỏi qua, nhưng mà đều bị Chu Thanh pha trò chuyển đề tài.
Trầm Trầm nhất định sẽ không thừa nhận mình cố ý tìm việc ở công ty chuyển phát nhanh. (trùi, thì ra anh sợ em nó ngoại tình)
Hắn không phải là muốn hiểu rõ cuộc sống của Chu Thanh nên mới đi làm ở công ty chuyển phát nhanh đâu nhé.
Hắn chỉ là bị hấp dẫn bởi LOGO của công ty chuyển phát nhanh Bàn Đạt ─── một con gấu con rất dễ thương nằm úp sấp trên một cây trúc xanh biếc.
Thực sự là ‘bấn’ chết mất thôi.
Chủ quản của bộ phận nhân sự nhìn sơ qua lý lịch của hắn, nói với vẻ kinh ngạc: “Trầm tiên sinh, ngài trông còn trẻ như vậy, ấy vậy mà lại có kinh nghiệm làm việc phong phú thế, nghĩ không ra nha, nhưng mà Trầm tiên sinh nghĩ thế nào mà lại nhận lời mời phỏng vấn xin việc của công ty nhỏ bé này…”
Trầm Trầm nói: “Tôi cảm thấy công ty các ông rất có tiềm lực, thiết kế LOGO rất dễ thương…”
Trầm Trầm thành công gia nhập công ty chuyển phát nhanh Bàn Đạt, mỗi ngày làm công việc rất đơn giản, chính là đạp chiếc xe Con Dê Béo công ty phát cho đi tới khu vực đã được chỉ định để gửi chuyển phát nhanh, nhưng mà chưa làm hết một ngày, chủ quản lại tìm tới hawnsn: “Trầm tiên sinh điều kiện tốt như vậy không nên làm nhân viên chuyển phát nhanh, mưa bay gió thổi khổ lắm, tới đây nào, trong phòng làm việc vừa vặn khuyết một vị trí, Trầm tiên sinh ngài ngồi đây.”
Trầm Trầm giần giật khóe miệng.
“Tôi muốn gặp ông chủ.”
Chủ quản hơi sửng sốt: “Không được đâu, ông chủ bây giờ đang bận, Trầm tiên sinh, anh đi đâu vậy…”
Trầm Trầm bước nhanh đến cửa phòng làm việc của tổng tài, vừa mới chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe thấy từ cửa truyền ra giọng phụ nữ kiêu ngạo: “Phụng Duyên, nực cười thật, ngươi lại còn nói ngươi không nhận ra ta. Là ai năm đó thề nguyền muốn vĩnh viễn sống với ta? Ngươi chẳng lẽ còn dây dưa với con gấu mèo kia?”
“Xin cô nói chuyện chú ý chút, tôi họ Chu tên Thanh, không phải Phụng Duyên gì cả.”
“Tướng mạo y như nhau, khí tức trên người cũng như nhau, ngươi còn gạt được ta sao?”
“Tôi không cần thiết phải lừa cô, Phụng Duyên đã sớm mất.”
Bước chân Trầm Trầm dừng lại.
Là mẫu đơn!
Lúc đó hắn rời khỏi thiên giới thì nghe thấy tin tức nói mẫu đơn tiên tử không rõ tăm tích, hắn đã sắp quên mất nữ nhân này rồi, không nghĩ tới là về sau, mẫu đơn lại xuất hiện.
Lần nào cũng là thế này, cứ vào lúc cuộc sống của hắn cơ hồ đã hoàn hảo thì nàng sẽ xuất hiện, không, dù nàng không xuất hiện, nàng cũng là một cây gai trong lòng hắn, tuy rằng vị trí đâm vào rất nông, nhưng chỉ cần chạm nhẹ thôi, sẽ đau hết con tim.
Trầm Trầm ngừng thở, cố gắng khống chế ưu tư của mình.
Nói giỡn à, hắn lẽ nào thực sự không biết giữa Chu Thanh và Phụng Duyên có mối liên hệ thế nào? Có đôi khi hắn giả vờ không để ý, chỉ là để che giấu những thương tổn đã từng có, ở đáy lòng hắn, hắn vẫn canh cánh nỗi đau ấy.
Giọng nói Chu Thanh lạnh nhạt vô cùng: “Tôi đã nói rồi, tôi và Phụng Duyên mà cô nói không có chút quan hệ nào cả, vị Phụng Duyên kia không nói với cô, ‘Phụng Duyên’ là song tinh sao? Tôi đúng là không phải y.”
“…! Ngươi nói bậy!! Ngươi rõ ràng là y!! Ánh mắt của ngươi, dáng vẻ của ngươi, điểm nào không phải y chứ.”
“Ha hả.” Chu Thanh cúi đầu cười: “Tôi đã từng cùng y xài chung một thân thể, sao có khả năng không phải y… nhưng tôi lại đích xác không phải y, người kia trong lòng có cô, Phụng Duyên do dự ấy đã sớm mất, tôi là Thanh.”
“Không thể nào, ngươi là cái gì Thanh? Ngươi đừng tự lừa mình dối người, ngươi thực sự thích con gấu mèo kia? Ta biết ta đúng là rất vô tình, đó là bởi vì bản thể của ta là mẫu đơn, ai cũng nói cây cỏ vô tình, tình yêu của ngươi ta tự nhiên không hiểu, thế nhưng mấy năm ta thành ma, ta dần dần hiểu rõ, cũng hiểu được tâm tình của mình, nếu như được quay lại lần nữa, ta nhất định sẽ không bắt ngươi đi lấy nội đan của Bích Thành, ta tình nguyện dùng thân phận ma ấy cũng muốn sống với ngươi…”
“Được rồi, dù cô có tin hay không, tôi cũng không phải người cô muốn tìm, cô nếu cứ gò ép, thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Ngươi không khách khí? Ngươi còn có thể làm gì? Ngươi đã sớm lột bỏ tiên cốt, ngươi còn tưởng ngươi là Phụng Duyên thượng tiên cao cao tại thượng không gì không làm được kia sao? Dù bây giờ ta bắt ngươi về Ma giới, ngươi cũng có thể làm gì được ta?”
“Thực là… nực cười.”
Giọng nói bình thường ở trước mặt Trầm Trầm thì mang chút rầu rĩ giờ lại như đã thay đổi hoàn toàn, giống như là một người khác vậy, giọng nói âm u ấy thậm chí khiến Trầm Trầm đang đứng ngoài cửa bỗng nghĩ mình cũng không hiểu người này lắm.
“Ngươi thực sự nghĩ Phụng Duyên và Ngọc Đế có quan hệ họ hàng lại dễ dàng tan thành tro bụi như thế? Không, không, Phụng Duyên đúng là đã mất đi, ta có thể nói mình xem như là Phụng Duyên, nhưng ta còn là… Thanh, ta có ký ức của Phụng Duyên, lại chưa hề tham dự vào khoảng thời gian ấy, lúc y cùng với cô và Bích Thành dây dưa, tôi biết hết, nhưng mà…. Tôi vẫn yêu hắn.”
“Lúc hồn phách tôi theo hồn phách của Phụng Duyên cùng nhau thoát ra, tôi bám vào thân một gốc trúc, tiêu tốn rất nhiều thời gian mới có được linh thức của mình, mà người đầu tiên tôi thấy chính là hắn.”
“Tôi thích hắn cũng không phải bởi vì những ký ức tôi đã có, mà là từ lúc tôi biến thành người lần nữa, toàn bộ thế giới của tôi là hắn.”
“Chỉ có hắn.”
Không còn ai khác.
Sắc mặt mẫu đơn hơi tái, nàng lảo đảo dựa vào tường, khuôn mặt tinh tế lúc này như có phần dữ tợn: “Ngươi đừng có bào chữa cho bản thân, ngươi có phải hay không, ngươi rõ ràng chính là…”
Chu Thanh lạnh lùng nhìn nàng: “Cô có cần tôi tìm Phụng Duyên để chứng minh cho cô xem không?”
Trầm Trầm và mẫu đơn đều sửng sốt.
Chu Thanh nói: “Phụng Duyên với tôi là song tinh, lúc thân thể của y tan biến, chúng tôi cùng đi ra, y hôm nay… chính là thế này.”
“Không───”
Trầm Trầm sửng sốt, nghe mẫu đơn phát ra một tiếng gào thét cực thê lương, hắn chưa kịp nghĩ gì đã đẩy cửa vào.
Chu Thanh đang ngồi sau chiếc bàn làm việc to đùng, lặng lẽ nhìn cô gái xinh đẹp ăn mặc khá mốt trước mặt: “Giật mình như thế?” Lúc cậu nói xong thì thấy vẻ lo sợ tai tái của Trầm Trầm, thế là sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng nói: “A Trầm, sao anh lại tới đây?”
Trầm Trầm nhìn chằm chằm vào cậu: “Phụng Duyên, Phụng Duyên trở thành thế nào?”
Chu Thanh nói: “Anh chỉ để ý đến y sao?”
Trầm Trầm nói: “Cậu còn ghen với bản thân sao? Phụng Duyên?! Cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu thi triển huyễn thuật với nàng sao?”
Chu Thanh dịu dàng nhìn hắn: “Quả nhiên… không lừa được anh.”
“Cậu còn muốn lừa tôi.”
“Không, em lừa anh, lừa ai cũng lừa anh, em thực sự… là Thanh, thế nhưng cũng là Phụng Duyên, em đúng là đã thực hiện huyễn thuật với nàng, A Trầm, em biết lòng anh không vui, mỗi lần nghĩ đến chuyện anh từng trải qua, em chỉ hận không thể tự… thịt nát xương tan.”
Trầm Trầm lại vươn đầu ngón tay để trên môi cậu: “Không nên nói thế.”
Hắn đã từng tận mắt nhìn bộ khung xương trắng mà Phụng Duyên hóa thành, nghe thấy Chu Thanh nguyền rủa bản thân như vậy, lòng hắn không khỏi nhói đau.
Chu Thanh chăm chú cầm lấy bàn tay trắng nõn thon dài ấy: “Xin lỗi, em thực sự xin lỗi, em đảo bảo tên khốn đối xử với anh không tốt kia không còn nữa, chỉ còn lại có em, trong thế giới của anh chỉ còn có Chu Thanh thôi.”
Sắc mặt Trầm Trầm thay đổi liên tùng tục, thẳng đến cuối cùng mới nói một câu: “Dỗ ngon dỗ ngọt, miệng lưỡi trơn tru.”
Chu Thanh cười khá thật thà, mượn cơ hội ôm lấy hắn.
Trầm Trầm lại đáp: “Cũng không biết là ai dạy cậu.”
Chu Thanh chỉ ngửi sợi tóc hắn: “Em chỉ vì anh mới thế.”
Trầm Trầm im lặng một lát: “Đừng quên bữa tối hôm nay, anh không muốn giống bữa tối hôm qua, cua đồng anh ăn chán ngấy rồi.”
“Vâng, vâng, em biết mà.” Chu Thanh ôm chặt lấy hắn, quay đầu nhìn một điểm ánh sáng nhàn nhạt vẫn đi theo phía sau Trầm Trầm.
Phụng Duyên, ta sẽ chăm sóc hắn.
Có thể Trầm Trầm đúng là vẫn còn không biết, ta và ngươi đúng là vẫn không giống nhau.
Kỳ thực, ngay cả ta cũng có đôi khi không phân biệt được ngươi và ta, nhưng điều này có quan hệ gì chứ?
Chỉ cần ta yêu hắn, toàn tâm toàn ý yêu hắn là được.
Có điều ta phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã làm bạn với hắn lâu như vậy.
Điểm sáng ấy bỗng nhiên sáng hơn, ánh mắt Chu Thanh hơi híp lại, có phần đắc ý nhìn nó.
Lòng hắn đích xác vẫn có ngươi, nhưng ta sẽ dần dần, để hắn quan tâm đến ta, quan tâm người tên Chu Thanh này, để hắn từ từ hiểu rõ, ta tên Thanh, mà không phải Phụng Duyên, chúng ta đã từng cùng một trái tim cùng một thân thể, nhưng bản chất vẫn khác nhau, hắn yêu kẻ nào thì có quan hệ gì đây?
Dù sao đi nữa, chỉ cần hắn yêu chính con người ta là được.
Ánh sáng dần dần ảm đạm đi, cuối cùng biến thành một ánh sáng đáng thương nho nhỏ.
Chu Thanh thì nhẹ giọng nói bên tai Trầm Trầm: “Em lại thêm cho mình một kỳ nghỉ đông, bây giờ bé con có Đại Mao chăm sóc rồi, chúng ta đi bù một tuần trăng mặt nha, thế nào?”
Trầm Trầm vẫn bình tĩnh, bên tai lại ửng đỏ: “Tùy cậu.”
Chu Thanh khẽ cười, nói: “Vậy cứ thế nhé, kỳ thực, chỉ cần có anh, em cảm thấy ngày nào cũng là… Ngày đẹp như mơ.”
Vẻ mặt Trầm Trầm vẫn thế: “Ít buồn nôn đi.”
Chu Thanh không nói lời nào, chỉ là nhìn hắn, ánh mắt trong suốt như một hồ nước suối, trong đáy mắt toàn là tình cảm dịu dàng.
Kỳ nghỉ đẹp như mơ.
Toàn văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.