Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 40:




Lúc này, Trầm Trầm mới phát hiện ra mình vừa lỡ lời, lập tức đảo mắt, nói: “Ừ, tôi cũng có gạt ai đâu.”
Chu Thanh đang nựng mặt hăn, đôi môi hơi run: “Trầm Trầm… em cứ nghĩ anh ghét em cơ.”
Trầm Trầm nhịn không được trợn trắng mắt: “Đàn ông con trai không được khóc lóc.”
Chu Thanh cười rạng rỡ: “Đúng vậy, rất khó coi.”
Trầm Trầm vốn dĩ mặt trơ cơ mà giờ cũng hơi thay đổi, hắn muốn dùng móng vuốt gạt tay Chu Thanh ra, nhưng lực tay cây trúc yêu quái lại càng chặt hơn ───
“Trầm Trầm, sau khi sinh con… chúng ta đi du lịch đi? Anh có muốn đi Tứ Xuyên không? Chỗ ấy có nhiều gấu trúc lắm, hay là đi mấy tiểu quốc ở châu Âu cũng được đó…”
“Tùy cậu.”
“…”
“Trầm Trầm.”
“Hửm?”
“Trầm Trầm.”
“Ừm…”
“Trầm Trầm… đang ngủ sao.”
Trúc yêu thì thào tự nói cẩn thận từng li từng tí ôm lấy con gấu mèo đã sớm ngủ khò lên giường, điều chỉnh không khí trong phòng rồi dè dặt vén chăn đắp cho gấu trúc, cuối cùng lại im lặng nhìn khuôn mặt say ngủ điềm tĩnh của đối phương.
Aizz, nào có ai biết phiền não khi làm một cây trúc yêu quái đâu, nhất là khi cậu thích phải thiên địch của mình, có loại cảm giác thật khó hiểu… Nhất là đối phương còn có tính cách kỳ cục như thế.

A Lâm của cửa hiệu cắt tóc có phần do dự nhìn Trầm Trầm an nhàn thảnh thơi ngồi trên ghế chờ hắn tới cắt tóc: “A Trầm, sao một tháng không gặp cậu… đã thành bụng bia thế kia?” (hu hu, mỹ nam bụng bia =)))
Trầm Trầm hừ một tiếng: “Gần đây ăn khá nhiều.”
A Lâm bên thì tẩm ướt đầu hắn bên thì gợi chuyện: “Cậu ăn uống vốn ít lắm mà? Sao thoáng cái đã ăn nhiều thế. Tuy rằng cậu là một thần tiên không để ý tới bề ngoài, cơ mà bây giờ phổ biến là người gầy, béo rồi thì ghê lắm, cậu còn chỉ có béo một chỗ nữa chứ, kỳ lắm…”
Trầm Trầm sờ sờ bụng: “Có lẽ bởi vì nhàn quá, cho nên ăn đến béo luôn. Hơn nữa tôi cũng thấy chẳng có gì không tốt cả.”
Gấu mèo mà, béo một chút không sao cả.
Ồ, mặc dù có phần khó coi.
Bản thân vốn luôn chú trọng dáng vẻ lại có ý nghĩ như vậy, thế là cúi đầu cười nhỏ.
Có thể quá khứ đã rất đau khổ, thế nhưng đường đời luôn dài dằng dặc như vậy, tất cả đều phải hướng về tương lai, đúng không nào? Bây giờ hắn đã sớm không còn là tên ngốc Bích Thành năm đó, hắn là Trầm Trầm, nam gấu mèo tinh anh, hắn còn có một đứa con, chỉ cần có con rồi, hắn chẳng còn sợ gì nữa.
A Lâm đang cắt cái đuôi tóc cho Trầm Trầm, nhìn nét cười của Trầm Trầm trong gương, động tác trong tay khựng lại: “Trầm Trầm…”
“Sao?”
“Tôi luôn thấy cậu cười rất kỳ.”
“Chỗ nào kỳ?”
“Nói thế nào nhỉ? Chính là về phương diện cảm giác có chút ─── đúng rồi, chính là mẫu tính (bản năng của người mẹ) tỏa sáng! Vừa rồi thiếu chút thì tôi thấy vòng sáng của Thánh Mẫu đó nhé…”
“Im miệng.” Gấu mèo Trầm nhìn A Lâm với ánh mắt khinh bỉ.
“Ồ ───.” Đao tiên nhân ‘bà tám’ vừa mới nhận lời người ta xong bỗng đột nhiên hô lên như phát hiện ra chân trời mới: “Đúng rồi, Trầm Trầm, công ty Đại Nịnh Mông kia hình như đã mua công ty của cậu rồi, cậu còn ở đó sao?”
“Công ty trước kia tôi làm tên là Đại Vô Hạn, là bị Đại Nịnh Mông mua, tôi đã sớm nghỉ việc rồi.”
“À à, trí nhớ của tôi kém lắm á, vậy, Trầm Trầm, bây giờ cậu làm ở chỗ nào?”
“… Chưa nói cho cậu sao, gần đây tôi nhàn lắm.”
“Ôi chao, vậy cũng không giống cậu, tôi nhớ là cậu thích cảm giác được đi làm lắm mà.”
“Ừ, dù sao một ngày không làm gì cũng sẽ chán phèo.”
“Vậy cậu định tìm loại công việc thế nào? Hay là quảng cáo thiết kế nữa?”
“Cậu phiền thế, cắt nhanh đi.”
“Ờ…”
Nghe giọng Trầm Trầm không còn kiên nhẫn nữa, A Lâm nhỏ giọng lầm bầm: “Hừ hừ, nam nhân không làm việc sao mà kiếm được bà xã chứ.”
…!! Trầm Trầm giả bộ không nghe thấy, lòng tự trọng chết tiệt đang bị thương tổn đây.
Tuy rằng lòng hắn có chút vướng mắc nhưng quan hệ với cây trúc yêu cũng càng ngày càng cởi mở, để hắn ở nhà không đi làm thì đúng là không thể nào nói nổi, hơn nữa nếu không có gì xảy ra thì con cũng sắp sinh ra rồi, hắn cũng không muốn sinh con xong còn ở nhà chăm con ─── nghĩ tới là thấy ngu không chịu được rồi.
Tạm biệt A Lâm, Trầm Trầm thong dong đi về nhà trọ.
Mùa hè đã dần trôi qua, thế nhưng bầu trời vẫn còn nắng gắt, mấy trận mưa phùn lất phất hôm trước vẫn man mát hơi nước trong không khí, Trầm Trầm mở hé cửa sổ ra, đám mây ngoài cửa màu sầm sậm, tụ lại thành từng cụm mây trôi nổi trên trời, gió nổi lên, cảm giác rất mát mẻ, thế nhưng oi bức còn nhiều hơn nữa.
Xem chừng là trời sắp mưa to.
Trầm Trầm cúi đầu nhìn những tốp ba tốp năm người đi đường, bắt đầu lo lắng về việc Chu Thanh gần đây vẫn tăng ca đến khuya.
Trúc yêu… sẽ không sao chứ?
Hơn nữa Chu Thanh vóc người cao, thân thể cũng rắn chắc, còn có thể dễ dàng tùy tùy tiện tiện bế người hắn lên… lực đề kháng chắc là mạnh lắm.
Sắc trời càng ngày càng tối, mưa cũng thoáng cái đã trút xuống ào ào, từng trận gió mạnh đệm theo đúng là rất dọa người.
… Quên đi, nên gọi điện hỏi thử xem.
Ấn vào nút gọi, sau hai tiếng ‘tút tút’, Trầm Trầm nghe thấy tiếng nói trong trẻo của đối phương: “Alô, Trầm Trầm, chuyện gì thế?”
“Chu Thanh, bên ngoài trời mưa rồi.
Từ trong ống nghe truyền đến tiếng cửa sổ đập ùm ùm và tiếng mưa rơi lộp bộp.
“Đúng vậy.”
“Cậu… sắp hết giờ làm chưa.”
“Nửa tiếng nữa là có thể về.”
“À, mang ô chưa?”
“Trong công ty bình thường sẽ có ô dự bị.” Bên kia điện thoại, Chu Thanh trả lời khá là vui sướng, tâm tình khá tốt: “Lát nữa em đi siêu thị, anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Ừa, em biết rồi.”
Chu Thanh nói xong câu này, Trầm Trầm không biết nên nói gì nữa, lại không muốn cúp điện như thế. Cứ như vậy lẳng lặng nghe tiếng hít thở của hai người, một lúc lâu sau Trầm Trầm mới mở miệng.
“Vậy tôi cúp máy.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Trầm Trầm ngồi dựa vào chiếc gối ôm dâu tây không biết Chu Thanh mua từ hồi nào, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên vài chữ ─── tế thủy trường lưu.
nghĩa đen là nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, theo mình thì bạn Trầm đang nghĩ là mình bắt đầu đi quan tâm mấy việc nhỏ bé này thì dần dần vẫn cứ quan tâm mãi > thói quen.
Aizz, Trầm gấu mèo có phần mệt mỏi chợp mắt lại, thói quen thật đúng là chuyện đáng sợ, hắn đã sớm phát hiện mình quen với dịu dàng của Chu Thanh, sự im lặng của Chu Thanh, tất cả của Chu Thanh, dù Chu Thanh có khả năng là tên khốn kia thì hắn cũng không quan tâm.
Lúc Chu Thanh về nhà mưa đã nhỏ đi nhiều, cậu mang cả một thân ướt át đẩy cửa vào đã thấy dáng Trầm Trầm dựa vào đệm ngủ, cậu có phần kinh ngạc nghĩ Trầm Trầm gần đây sao lại hay ngủ như thế, nhưng mà nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của đối phương, cậu lại cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.