Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 20:




Trầm Trầm vẻ mặt ghét bỏ Chu Thanh, hắn đâu nhớ mình đã mua một chiếc ô lòe loẹt như thế chứ, Chu Thanh lại vẫn nhẹ nhàng cười nói: “Trầm Trầm, đây là một chiếc ô do nhà bán đào bảo đưa cho tôi, anh thấy đẹp không?”
….
Trầm Trầm thầm nghĩ công việc của nhân viên chuyển phát nhanh này lại có thể thông đồng với nhà bán đào bảo cơ đấy, xem ra lại là một nữ chủ bị sắc đẹp của Chu Thanh mê hoặc rồi, vì thế mới có thể rộng rãi tự nhiên đưa nọ đưa kia chứ, chẳng qua ngại trời mưa, Trầm Trầm vẫn cố chui vào khoảng trống ô Chu Thanh đã cố để ra, theo cậu đi vào rạp chiếu phim.
Gian chiếu phim Trầm Trầm và Chu Thanh cùng đi vào xem không lớn lắm, đại khái chỉ có thể chứa được tầm trăm người, có thể là do trời mưa, các băng ghế nho nhỏ lại càng thưa thớt ngồi có mười mấy người, đằng đông một dúm đằng tay một dúm, hơn nữa hầu như đều là hai người ngồi một, vị trí của Trầm Trầm và Chu Thanh ngồi ở dãy cuối cùng, ba dãy xung quanh đều không thấy bóng dáng người khác, hai người ngồi còn chưa nóng mông, Chu Thanh bỗng nói: “Trầm Trầm, anh muốn ăn bỏng không?”
“… Bỏng á?”
“Ừm.” Chu Thanh chăm chú nói tiếp: “Nghe nói đi xem phim đều phải ăn chút bỏng.”
“… Ai nói với ngươi thế?”
“Tôi tìm thấy trên Cốc tỷ(goojje).”
“… … …”
Im lặng một hồi, Trầm Trầm nói: “Không cần, tôi không thích ăn bỏng.” Dừng lại một chút, để biểu thị rằng mình không thích bỏng, Trầm Trầm lại nói thêm lý do ra: “Bởi vì nó quá ngọt.”
“Vậy còn nước ngọt?”
“Tôi không uống đồ có ga.”
Sau đó Chu Thanh thầm nhớ kỹ xong thì lặng lẽ quay lưng lại với Trầm Trầm, mở điện thoại ra để vào mục ghi chép, nhìn dàn ý ‘lần đầu tiên hẹn hò nam nhân phải làm gì’ được tổng kết trên Cốc tỷ, lại quay đầu lại nói với Trầm Trầm: “Chờ một chút, nếu anh cảm thấy sợ, có thể cầm tay tôi.”
Trầm Trầm sửng sốt nói: “Phim này là phim kinh dị sao?”
Chu Thanh lập tức trả lời: “Không phải, chắc là một bộ phim văn nghệ.”
“Vậy vì sao tôi lại cảm thấy sợ? Lại còn muốn nắm tay cậu?”
“…”
Chu Thanh nghĩ, thứ tìm thấy trên Cốc tỷ đúng là một chút cũng không dùng được.
Sau khi trải qua một đoạn quảng cáo, phim chậm rãi bắt đầu, Trầm Trầm và Chu Thanh không nói chuyện nữa, cả hai đều ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn, trên màn hình đầu tiên là một mảng đen kịt, sau đó lại chậm rãi xuất hiện tên phim ─── 《Quân vấn quy kỳ》, Trầm Trầm nhìn cái tiêu đề này thì cũng có đôi chút ấn tượng, bộ phim này hình như mấy năm trước đã phát hành rồi, cũng là một bộ phim có chút thành tựu, đặc biệt thủ pháp quay phim và kỹ thuật cắt hình khiến đạo diễn Mộ Dương lúc đó chưa nổi danh đã một bước thành đạo diễn nổi tiếng, là một trong tứ đại danh đạo cùng với Trương Khải Ca, Trần Nhất Mâu, Cát Tiểu Cương.(tên các đạo diễn là được bịa thôi, có chút dựa theo tên các đạo diễn thật)
Có điều Trầm Trầm không có hứng thú lắm với bộ phim này, trước kia hắn thường liếc mấy lần qua DVD ở nhà đồng sự rồi, có vẻ như là câu chuyện nói về thời kỳ dân quốc, còn mang theo chút thành phần đồng tính luyến ái, không gian trong phim nhựa đều có cảm giác âm u hoa lệ lại có cái thối nát của thời đại, điều này khiến gấu trúc tiên nhân nhiệt tình yêu thương trời xanh mây trắng như hắn cảm thấy rất khó chịu. (ý là anh năng động hoạt bát, sao có thể chịu được cái loại phim thương xuân buồn thu thế này chứ, thế mà cuộc sống của anh thì nhạt muốn chết = =)
Chẳng qua đây là phim Chu Thanh mời hắn đi xem, dù sao ngày trời mưa cũng không có chuyện để làm, coi như là tiêu khiển đi, với ý nghĩ như vậy, Trầm Trầm cũng chăm chú nhìn về phía màn hình.
Hình ảnh mới bắt đầu vào phim là một đoạn Côn khúc (giọng hát Côn Sơn, tuồng Côn Sơn), mấy người con gái mặc quần áo nhạt màu kéo bay những cuộn tay áo thật dài dưới ánh trăng trong kịch sân khấu hát lên ca khúc uyển chuyển sâu thẳm, tuy rằng đã là phim của mấy năm trước, song hình ảnh vẫn khá tinh xảo, chỉ chốc lát sau đã có mấy người đàn ông mặc quân trang đi tới, kéo một cô nàng xinh đẹp nhất trong đó miệng nói rằng ‘đại soái có tình với Y Y cô nương, hãy tới phủ ta làm khách’ rồi không để ý sắc mặt cực kém của cô nàng Y Y kia đã kéo người ta đi mất, một nữ tử khác phẫn thư sinh bên cạnh thì thầm cắn môi dưới.
Hình ảnh lại chuyển tới một nhà quân phiệt khác, sĩ quan phụ tá trong nhà quân phiệt tuổi trẻ tuấn tú, đang ngồi ở cạnh bàn chăm chú viết thư tình cho Y Y cô nương, lại bị chính cấp trên phát hiện ra, quan trên vẻ mặt không vui kéo sĩ quan phụ tá vào một nơi giống như phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, trong hình ảnh đã truyền tới tiếng rên rỉ mờ ám.
Trầm Trầm đang xem, cảm thấy vấn đề tình cảm trong bộ phim này thực sự quá là rối bời.
Câu chuyện trong màn hình vẫn đang chiếu tiếp chưa hề dừng lại, sĩ quan phụ tá và cô nàng YY thật vất vả chạy thoát khỏi nhiều lần trở ngại, có thể cùng bên nhau, thế nhưng ở đằng sau đó, Nhật Bản phát động chiến tranh xâm lược Trung Hoa, sĩ quan phụ tá vốn muốn cùng cô nàng Y Y ẩn cư lại kiên quyết mang theo súng trường tham gia quân cách mạng đi về hướng chiến trường, để lại cô nàng Y Y một mình trong phòng nhỏ ở quê hương chậm rãi chờ anh trở về.
Nhưng năm tháng cứ dần trôi qua cho đến khi Trung Quốc mới thành lập, sĩ quan phụ tá vẫn không trở về, cô nàng Y Y già đi lại vì thời kỳ cải cách văn chương với gốc gác là đào kép nên bị giam vào chuồng trâu, ở trong chuồng trâu, cô gặp một lão tiên sinh tuổi tác xấp xỉ cô thuộc phần tử trí thức cao, trong đoạn năm tháng tối tăm ấy, hai người cổ vũ chống đỡ cho nhau, sau khi kết thúc thời kỳ cải cách văn chương ấy, họ đi cùng nhau, mà sĩ quan phụ tá thì triệt để trở thành hồi ức vĩnh viễn trong lòng cô nàng Y Y, thế nhưng cô vẫn như cũ đợi sĩ quan phụ tá trở về.
Lúc câu chuyện sắp hoàn, bỗng toàn bộ cảnh chuyển một lần, màn hình hướng về phía nước Mỹ xa xôi, ở trong một nông trang nho nhỏ có hai con người già nua, an tường phơi nắng dưới thái dương, liếc qua mặt mày mơ hồ có thể nhìn ra dáng dấp của quan trên và sĩ quan phụ tá, sau đó màn hình lại tối sầm, rốt cục hoàn toàn hết phim. (phim gì mà lạ kỳ =.=, được cái kết tuyệt)
Trầm Trầm thở dài một hơi, chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung rồi, này rốt cục là thú vui gì thế? Sao nói tới cuối cùng nam diễn viên chính lại đi yêu một nam nhân khác? Còn chạy sang hẳn nước Mỹ xa xôi đến thế? Phim như này mà cũng được khen thưởng ư?
Chu Thanh không biết trong lòng Trầm Trầm đầy rối rắm và gào thét, cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng nói với Trầm Trầm rằng: “Trầm Trầm, anh nói nếu như chờ một người vĩnh viễn cũng không trở về, có phải rất khổ cực hay không?”
Trầm Trầm không nghĩ ngợi gì đã nói: “Đó là dĩ nhiên, thế nhưng nếu như nữ diễn viên chính biết người mình thích đã ở bên người khác, vậy còn không bằng cứ chờ đợi còn hơn.”
Chu Thanh suy ngẫm: “Vậy à.”
Trầm Trầm còn nói: “Nữ diễn viên này cũng rất ngốc, cô ta và sĩ quan phụ tá bên nhau cũng chỉ mới 2,3 năm, lại tiêu phí cả đời đi chờ đợi người con trai kia trở về, lãng phí vô ích nhiều thời gian như vậy.
Chu Thanh nói: “Khả năng đợi chờ đã trở thành một thói quen trong cuộc đời cô ấy rồi.”
Trầm Trầm gật đầu: “Cậu nói có đạo lý, cô ấy có khả năng đã quên đi dáng dấp của người cô muốn chờ rồi, vì sao phải đi chờ chứ.”
Chu Thanh nói: “Thời gian thực là một thứ kỳ quái, nó tựa hồ có thể chữa hết mọi vết thương.”
Trầm Trầm nói: “Đúng vậy.”
Chu Thanh còn nói: “Trầm Trầm, anh có phải đang chờ một người đến nay cũng không thể quên được hay không?”
Trầm Trầm hơi ngưng lại, trong đầu xuất hiện một bóng dáng mờ ảo, thế nhưng hắn đã rất nhanh nói: “Không có.”
Trong lòng Chu Thanh hiện lên một tia mừng rỡ mơ hồ và tình tự mất mát đan xen, chính cậu cũng vô pháp lý giải đây là vì sao, lúc hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim, mưa đã tạnh rồi, thời tiết có hơi âm trầm, nhưng nhiệt độ thì lại khá thoải mái, gió mát mang theo hơi ẩm vương trên mặt không khỏi khiến người ta nhớ tới hai câu thơ nổi tiếng ‘Mặt người êm ả gió cành dương, áo ai thấm đẫm mưa hoa hạnh’.
Hai người đáp xe bus hai tầng đi tới công viên Lê Hồ, công viên Lê Hồ là công viên mới được mở hai năm gần đây, trong hồ có đài phun cao trăm mét xa xa, chỉ thấy một cột nước cao cao thẳng tắp siêng năng phun ở đó, có điều Trầm Trầm không cảm thấy cột nước này đẹp ở điểm nào cả, nhưng phong cảnh ở hai bên thì coi như không tồi, Lê Hồ thông với Thái Hồ, liếc mắt nhìn lại chính là một mảnh trắng xóa, thỉnh thoảng có vài tòa núi nhỏ đáng yêu rải rác trong hồ, bởi vì trời vừa mưa xong, cảnh sắc này tựa như một bức tranh thủy mặc, còn có chút hơi ướt nhàn nhạt.
Bên cạnh hồ có một bánh xe đu quay chậm rãi quay tròn được xưng là bánh xe cao thứ 2 thớ giới, Chu Thanh thấy cái này thì con mắt tròn tròn bỗng sáng ngời, cậu nghĩ đến lời kể thần kỳ ‘Nếu cùng người yêu hôn nhau khi bánh xe đu quay quay đến điểm cao nhất thì hai người sẽ vĩnh viễn bên nhau’ được tìm thấy trên Cốc tỷ, mặc dù ở trong đầu Chu Thanh, một guồng nước với chuyện yêu đương thì quan hệ thế quái nào được, thế nhưng nếu đây là lời trên Cốc tỷ nói, cậu vẫn cảm thấy cần phải đi thử một chút.
Vì vậy Chu Thanh nói với Trầm Trầm: “Trầm Trầm, chúng ta đi ngồi bánh xe đu quay đi.”
Khóe miệng Trầm Trầm nhếch lên. Còn ngồi bánh xe đu quay? Định theo trào lưu à?
Chu Thanh thấy vẻ mặt cổ quái của Trầm Trầm, nghĩ rằng lẽ nào Trầm Trầm đã biết dự định của cậu rồi sao? Vừa nghĩ như thế, cậu cũng hiểu có hơi xấu hổ, cậu ngại ngùng cười cười: “Trầm Trầm, tôi chưa từng ngồi cái này, cảm thấy rất thú vị.”
Trầm Trầm nghĩ đây thực sự là một cây trúc quê mùa chưa quen việc đời, guồng nước mà cũng chưa thấy ư, thế nhưng thân là một con gấu trúc tiên nhân thiện lương, hắn vẫn gật đầu nói: “Được, chúng ta đi mua vé đi.”
Nét cười trên mặt Chu Thanh chậm rãi tỏa ra, tựa như ánh sáng mặt trời xán lạn vô cùng, Trầm Trầm vô thức thấy tâm hoảng ý loạn.
“Ừm, đi thôi.”
Hàng người mua vé rất dài, Chu Thanh càng tin vào uy lực của Cốc tỷ, xem ra rất nhiều đôi tình nhân yêu nhau đều giống như Cốc tỷ nói, đều dự định ở vào lúc bánh xe quay cao nhất hôn một cái hoàn thành ma pháp tình yêu, trong lòng cậu vui vẻ, nhất thời cảm thấy cuộc đời tràn đầy hi vọng, cậu và Trầm Trầm cùng hướng về phía trước, bỗng cảm thấy hai người đằng trước quen mắt ghê, nhìn kỹ lại, cậu bỗng phát hiện một trong hai người là Tề Cảnh nhà đối diện Trầm Trầm, bên cạnh hắn là một tiểu nam sinh tầm mười bốn mười năm tuổi, đội mũ lưỡi trai màu xanh lá mạ, môi đôi mắt to màu hổ phách lấp lóe ánh sáng nhìn Tề Cảnh.
Tề Cảnh cũng đã phát hiện ra Trầm Trầm và Chu Thanh, nét cười đầy mặt bắt chuyện: “Chủ nhiệm Trầm, đã lâu không gặp nhỉ, đi chơi với cậu Chu sao?”
Trầm Trầm gật đầu: “Xin chào, anh Tề.”
Tiểu nam sinh đứng bên cạnh Tề Cảnh khi nhìn thấy Trầm Trầm thì đôi mắt đã sáng nay còn sáng hơn, cậu ta ngầm nháy mắt ra hiệu với Trầm Trầm, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt tựa hồ muốn nói: “Tôi là Đại Mao.”
… … … … … ….
Tề Cảnh nhận thấy Trầm Trầm nhìn chăm chăm vào Đại Mao với ánh mắt nghi hoặc, nhân tiện nói luôn: “Đã quên giới thiệu, đây là em trai tôi Tề Mão.”
Em trai? Trầm Trầm cơ hồ muốn cười to lên, tuổi Đại Mao không biết hơn Tề Cảnh mấy vòng luân hồi nữa, sao bỗng dưng trở thành em trai người ta?
Đại Mao nghe thấy hai chữ em trai, mặt cũng xịu xuống, cậu ta nhéo vào chân Tề Cảnh, người kia bị đau nhíu mày nói: “Tiểu Mão, em nhẹ chút đi.”
Đại Mao phát giác mình nhéo chủ nhân quá mức, lập tức lộ ra dáng vẻ yêu thương, duỗi bàn tay nhỏ bé dễ thương nhẹ nhàng sờ sờ chỗ bị nhéo.
Mặt Tề Cảnh đỏ bừng đè đầu Đại Mao: “Tiểu Mão, đây là bên ngoài.”
Trầm Trầm nhìn hai người đang ‘ngọt ngào qua lại’ mà không rõ nguyên do, thế nhưng Chu Thanh bên cạnh cũng hiểu được rõ ràng, cậu cảm thấy chua xót trong lòng dâng lên, cảm thấy mình thực chẳng có tiền đồ gì cả, cậu và Trầm Trầm ngay cả nắm tay cũng chưa nữa, mà Đại Mao và chủ nhân hắn đã sờ sờ nắn nắn như vậy rồi.
Đáng ghét, cậu nhất định phải hôn môi Trầm Trầm trên bánh xe đu quay mới được!
1 Đây là 2 câu thơ trong 1 bài thư tứ tuyệt của Tăng Chí Nam, một hòa thượng thời Nam Tống, Chí Nam là pháp hiệu, cuộc đời không rõ. Mình không biết tên bài nên không tìm thấy bản dịch nhưng tìm thấy 2 câu này trong chapter 335 Cực phẩm gia đinh, mượn tạm của hieusol, xin cám ơn.
2 Cái vụ bánh xe cao thứ 2 thế giới là tác giả nói nhé, cụ thể thì ta thấy nó khá cao, nhưng ko biết có phải thứ 2 hay không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.