Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 15: Làm cậu chuyển phát nhanh đi




Chu Thanh quan tâm nói: “Anh có muốn tôi lấy hộ áo ngủ không?”
Trầm Trầm hơi hơi nghiêng mặt lộ ra một bên sườn má, đường cong đôi môi vốn nở nang cũng trở nên cứng rắn: “Ừm, còn không mau đi lấy.”
Chu Thanh như được ân xá, lập tức vọt vào phòng ngủ, lục tung một hồi đống áo ngủ mình đã gấp gọn, ngón tay thon dài đảo qua từng cái áo chui đầu kẻ ô vuông bằng vải bông hay là chiếc áo phông rộng thùng thình thì dừng lại một lát.
Ngày hôm qua, Trầm Trầm mặc một cái áo phông dài không tay, phối với chiếc quần soóc in hình ‘angry bird’ thật to màu vàng, vậy thì ngày hôm nay…
Chu Thanh mỉm cười.
Có thể Trầm Trầm không biết, mỗi ngày cậu giúp Trầm Trầm chuẩn bị quần áo khác nhau cũng không phải cậu trời sinh chính là một ‘vợ hiền mẹ đảm’ đâu, mà là mỗi một lần cậu nhìn gấu trúc âu yếm của mình mặc quần áo Chu Thanh nghiêm túc phối hợp, chuyện này đối với Chu Thanh là một chuyện cực kỳ tuyệt vời.
Lấy ra một bộ áo ngủ ô vuông xanh tay áo dài, Chu Thanh đi tới cửa phòng tắm thủy tinh nửa trong suốt, vừa may nhìn thấy mặt sau không hề che giấu của Trầm Trầm.
Bọt nước chảy dọc theo cần cổ trắng nõn thon dài trượt xuống dưới, từng chút từng chút bao phủ ở chỗ cánh mông, Chu Thanh cảm thấy mình không có việc gì chạy vào đưa quần áo chính là một loại dằn vặt, sau nhiều lần nhắc đi nhắc lại ‘sắc tức là không, không tức là sắc’, cậu ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Trầm Trầm à, quần áo này.”
“Ờ, để ở trên bệ đằng đó đi, ôi chao.”
“Trầm Trầm, anh làm sao vậy?” Thấy Trầm Trầm đột nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống, Chu Thanh lập tức tiến qua, Trầm Trầm vẫn đang khom thắt lưng, hơi nước ẩm ướt vẫn bốc lên trong khi đang nói chuyện: “Nước chảy vào mũi rồi.”
“…” Trong phút chốc, Chu Thanh cũng không biết phải làm sao nữa, lúc cậu tắm chẳng bao giờ gặp tình huống như vầy cả, cậu luôn luôn nghiêm túc đọc một thần chú phòng nước, sau đó chậm rãi tắm rửa từ đầu tới chân, giờ đây thấy Trầm Trầm đầu đầy bọt biển và mặt mũi nhăn nhó, khóe miệng Chu Thanh hơi nhếch lên: “Bây giờ có tắm rửa được không?”
“Đau đầu.” Trầm Trầm buồn chán nói.
Thân là một con gấu trúc, hắn đặc biệt sợ nước, nghĩ đến mớ lông trên người mình dính nhớp nháp là đã thấy phiền rồi, nhưng mà hắn là một con gấu trúc vô cùng mê sạch sẽ, mỗi ngày đều phải chăm chú dùng móng vuốt dính nước chải vuốt sợi lông trên người mình, cũng may sau khi biến thành người, cơ thể hắn trơn tuồn tuột, bọt nước cũng sẽ không dính vào lông hắn khi biến hình nữa, nhưng mà, mỗi khi hắn gội đầu vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tựa như lúc này nè, vốn đang tắm rửa ổn thỏa, bởi hắn nghe thấy tiếng Chu Thanh mở cửa, không biết thế nào lại nghĩ tới Chu Thanh sẽ có thể thấy được hắn đang trần truồng, hắn chỉ cảm thấy vô cùng khẩn trương, không nghĩ qua là liền hít nước vào mũi.
Lúc hắn cảm thấy đầu óc vừa chua xót vừa đau sống không bằng chết thì một đôi tay thon dài, lạnh lẽo đặt lên đầu hắn.
“Tôi giúp anh gội nhé.”
Bên tai truyền đến một tiếng nói dễ nghe, dù cách hơi nước cũng là rõ ràng như vậy.
Thân thể Trầm Trầm cứng đờ, sau thì thấp giọng nói rằng: “Gội sạch chút nhé.”
“Ừ.”
○○○
Cuộc sống cứ như nước chảy chầm chậm trôi đi, Trầm Trầm cảm thấy Chu Thanh dù tính đi học lớp ban đêm cùng với lúc ở nhà cũng không có gì khác nhau cả.
Trầm Trầm luôn ngủ rất sớm, bình thường hắn xử lý công vụ ở công ty xong, lúc về nhà xem tin tức một lát, xem dự báo thời tiết xong thì chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, lớp học tối của Chu Thanh học từ 8h đến 10h, cùng với thời gian Trầm Trầm làm việc và nghỉ ngơi không có xung đột lớn lắm, cho nên phần lớn thời gian vẫn y như ban đầu.
Chẳng qua là sau đó hai ngày cuối tuần ấy, Chu Thanh sẽ không đi học lớp ban đêm, Trầm Trầm xem xong dự báo thời tiết thì phát hiện cậu không như ngày thường vội vàng đi học, mà là bình tĩnh ngồi ở trên sô pha bên cạnh hắn, cùng hắn xem TV, cuối cùng còn không quên nhắc nhở hắn ngày mai phải mang theo ô, Trầm Trầm nhất thời kinh ngạc lắm, Chu Thanh chậm rì rì nói: “Học xong rồi, không cần phải đi nữa.”
“Học xong?” Nếu như Trầm Trầm không nhớ sai thì, Chu Thanh tự học là chương trình học của đại học, hắn sao có thể mới hai tuần ngắn ngủi vắng mặt đã nói mình học xong rồi? Trong lòng Trầm Trầm lập tức xuất hiện một đám mây đen.
Không phải Chu Thanh này nói đùa chứ? Nói là đi học, chẳng qua là mỗi tối tiễn cậu ra ngoài đi dạo chứ?
Thậm chí…
Chu Thanh đáng thương không biết rằng, con gấu trúc vẻ mặt tinh anh bên mình đang thầm tưởng tượng ra dáng vẻ cậu mỗi ngày dạo quán ăn đêm tán gái say rượu khiêu vũ.
“Ừm, kỳ thực tiết học ở trường còn chưa kết thúc, có điều tôi đã học xong rồi, tôi đợi tới tháng sáu thì sẽ đi thi.” Cậu bên nói, bên thì xòe ra tờ phiếu điểm.
“…” Nhìn thấy ánh mắt Chu Thanh nghiêm túc cùng với phiếu điểm dùng để làm chứng, Trầm Trầm thoáng thở dài một hơi.
Cây trúc này, không giống như là đang gạt người cho lắm, nhưng mà năng lực học tập của cậu cũng quá mạnh rồi.
“Được rồi, Trầm Trầm.” Chu Thanh bỗng nhiên nói thêm: “Tôi đã tìm thấy một công việc rồi.”
“Hử? Công việc gì cơ, công ty nào? Có gần nhà không?”
Đối với hàng loạt vấn đề Trầm Trầm đưa ra, Chu Thanh không nhanh không chậm đáp lại: “Là công việc của một nhân viên chuyển phát nhanh, công ty chuyển phát nhanh Viên Đạt, đi làm mất khoảng 10 phút.”
“Công ty chuyển phát nhanh?!” Trầm Trầm ngừng lại, lại nói: “Suốt ngày chạy tới chạy lui không biết mệt lắm à?”
“Tôi có thể làm được mà.” Chu Thanh trấn an cười một cái: “Hơn nữa, bây giờ điều kiện của tôi cũng chỉ có thể tìm một công việc như vậy, còn hơn những nhân viên chuyển phát nhanh khác, điều kiện và đãi ngộ cũng không tệ lắm.”
“… Cậu vì sao vội vã tìm việc như thế chứ? Ở nhà không tốt sao?”
“Tôi nghĩ sớm một chút trả lại học phí anh cho tôi.”
“Cậu có cần tính toán rõ ràng như vậy không? Tôi nuôi cậu không nổi sao?” Trầm Trầm có hơi mất hứng.
“Không phải.” Chu Thanh mỉm cười nói: “Tôi không có ý ấy, tôi rất vui vì anh đã suy nghĩ cho tôi như thế, nhưng tôi cũng cùng là đàn ông, tôi hi vọng chúng ta có thể sống bình đẳng với nhau.”
Trầm Trầm ngẩn ra, mặt lập tức đen hơn phân nửa.
… Cây trúc này gần đây nói một đáp một, lời nói ra càng ngày càng kỳ quái.
Cuộc sống bình đẳng, một cây trúc lại đi yêu cầu bình đẳng đối với chủ nhân gấu trúc của cậu! Đây là chuyện gì thế nhỉ, lẽ nào trở trời rồi? Cây trúc này không phải là nên đứng ở một chỗ chờ gấu trúc tới ăn tươi nuốt sống thì tốt rồi sao? Cần yêu cầu như thế làm gì? Dù sao thì cuối cùng vẫn là bị ăn tươi thôi.
Trầm Trầm cảm thấy Chu Thanh sớm muộn gì cũng trở thành món ăn trong miệng mình, trong lòng hiếm có chút hổ thẹn, hắn thấy con mắt trúc nhỏ hơi sáng, gật đầu nói rằng: “Thôi được rồi, tôi cũng không ngăn cản cậu, nhớ kỹ buổi tối tan tầm trở về sớm một chút là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.