Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lợn Nhỏ

Chương 4:




Lúc này với người khác thì nghe như tiếng của mẹ thiên nhiên, với ta thì nghe như không khác gì tiếng của quỷ sứ rót vào tai: "Ngủ, dậy, rồi, hửm?"

Ta chậm chậm từng chút từng chút quay đầu lại, tiểu hồ ly mĩ thiếu niên vương gia đang cười tươi như hoa nhìn tôi.

"Chào.. buổi.. sáng!" Ta lùi vào sâu vào trong giường một chút, mắt liếc ra bên ngoài trời đã tối như mực rồi, vội vàng sửa lời: "Ăn cơm chưa?"

"Đói rồi phải không." Tiểu hồ ly quay đầu nói vọng ra bên ngoài: "Dọn cơm."

Hai mắt ta sáng lên, một bên nhìn một bàn toàn mĩ thực, một bên nuốt nước miếng cái ực.

Tiểu hồ ly ngồi vào bàn nói với ta: "Lại ăn cơm."

Tuy rằng ngữ điệu của tiểu hồ ly rất điềm đạm, trên mặt cũng không có bất kì biểu cảm kì dị nào, nhưng lông tơ của ta đều dựng hết lên rồi, đột nhiên bày ra vẻ săn đón như vậy, không phải kẻ gian trá thì cũng là phường trộm cắp.

Tiểu hồ ly liếc ta một cái, gắp một miếng bò nướng vỉ cho vào miệng: "Thịt ngươi chẳng ngon chút nào."

Ta trừng tiểu hồ ly một cái, ngươi dám nói thịt lợn không ngon, sao không để thịt bò làm ngươi nghẹn chết đi, nhưng nghĩ lại thì, kể cả muốn chết cũng không thể làm một con ma đói, ta nhảy xuống giường, ngồi vào bàn, gắp lên một miếng sườn sốt, ra sức mà nhét vào miệng.

Đồ ăn ở Vương phủ quả thật rất ngon, ăn được vài miếng ta liền đem sợ hãi cùng với tiểu hồ ly kì quái kia quăng ra sau đầu, chuyên tâm thưởng thức mĩ thực.

Cơm no rượu say rồi, ta sợ cái bụng căng tròn ấm ách, lững thững ra ngoài tản bộ, đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng hắng giọng lạnh lùng, ta giả vờ không nghe thấy, đưa tay đẩy cửa.

Ta đẩy, không nhúc nhích, ta lại đẩy, vẫn không nhúc nhích.

"Ăn rồi, uống rồi, giờ muốn chạy sao?" Tiểu hồ ly ở đằng sau nói.

Ta biết ngay mà, rượu không phải rượu ngon, tiệc không phải tiệc vui. Ta xoay người lại, ngoài mặt trưng ra bộ dạng tươi cười: "Bữa cơm này cứ trừ vào tiền công tháng này của ta." nhưng trong lòng ta chỉ nghĩ một khi ra khỏi cánh cửa này ta lập tức cao chạy xa bay, không thèm quan tâm tiền cơm của ngươi.

"Lại đây!" Tiểu hồ ly đột nhiên lớn tiếng.

Ta nhìn chân của mình, vô cùng buồn bực, hắn sao có thể không chịu thua kém mà đi ngược lại với ý chí muốn quay về của ta vậy chứ.

Thoáng chốc ta xốc lại tinh thần, oai vệ ngẩng cao đầu, hung dữ trừng mắt nhìn tiểu hồ ly, muốn giết thịt lọc xương thế nào thì tùy, hai mươi năm nay dù sao cũng là một trang hảo hán! Đánh không lại hắn nhưng khí thế thì không thể thua.

Tiểu hồ ly ánh mắt bất động nhìn ta, ta dụi dụi mắt, sao ta lại cảm thấy trong ánh mắt ấy đều là nhu tình mật ý nhỉ, chắc là ta nhìn nhầm rồi, ta lại dụi mắt.

Ta đang nhiệt tình dụi, tiểu hồ ly cầm tay ta kéo xuống, rồi lại bắt lấy cằm ta, nhẹ nhàng sờ vào mặt ta, cất giọng mềm mỏng: "Ngươi sao lại biến thành thế này rồi? Dù rằng so với trước không đẹp bằng, nhưng nhìn rồi thì lại rất thuận mắt."

Ta để mặc cho tiểu hồ ly sờ, trong lòng van xin, ngươi đã đủ đẹp rồi, không ai đẹp bằng ngươi nữa đâu, mau sờ đi, sờ xong rồi thì thả ta đi.

Tiểu hồ ly bất ngờ nhíu mày, sáp mặt lại gần ta hỏi: "Ngươi không nhớ khuôn mặt này chút nào sao?"

Ta nhăn nhúm cười cười nhìn tiểu hồ ly, đầu đầy dấu hỏi, ta phải nhớ cái nhớ cái gì chứ?

Tiểu hồ ly thu tay về, u ám nhìn ta "Ngươi thật sự không nhớ hay là đang giả vờ đây?"

Bị tiểu hồ ly trừng mắt nhìn đến khó chịu, ta cố rặn ra nụ cười thành thật một chút, lễ phép mà hỏi hắn: "Xin hỏi, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau sao?"

Tiểu hồ ly hỉnh mũi một cái: "Nhiều hơn cả gặp!"

"Gặp khi nào, ở đâu?" Ta như cũ giữ nụ cười thành thật hỏi.

Tiểu hồ ly không trả lời, nhíu mày suy tư. Nhân lúc tiểu hồ ly không chú ý, ta từ từ đứng lên, từng bước từng bước nhích ra ngoài.

"Quay lại." Tiểu hồ ly quát một tiếng, ta ỉu xìu quay lại. Tiểu hồ ly nói tiếp: "Đợi người giải được phong ấn, ngươi sẽ nhớ ra thôi."

Ta không hiểu lắm "phong ấn" là cái quỷ gì vậy chứ, tiểu hồ ly hoàn toàn lơ đi ý nguyện của ta, tự quyết định: "Sau này ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta."

Sau đó ta giống như gà con bị mấy chị gái xinh đẹp kéo tới suối nước nóng, dìm xuống nước, từ trên xuống, từ trong ra ngoài tẩy rửa đến ba lần, sau đó bộ quần áo đang mặc bị lấy đi, chòng vào người một bộ khác, rồi bị đưa đến một căn phòng toàn là sách.

Người làm đều lui ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn hai người ta và tiểu hồ ly, hay là một lợn một hồ ly.

Tiểu hồ ly ngẩng đầu khỏi quyển sách, vẫy vẫy với ta: "Lại đây."

Lúc đang tắm ta đã nghiêm túc mà suy nghĩ một chút rồi rút ra kết luận:

Thứ nhất, tiểu hồ ly hiện tại là Vương gia, không thiếu cái ăn.

Thứ hai, tiểu hồ ly biết ta, ta hồi trước cũng quen biết hắn.

Thứ ba, ở trong vương phủ có thể tránh qua thiên kiếp, lại có thể ăn đồ ngon.

Túm lại thì, ta đưa ra kết luận cuối cùng: Ngoan ngoãn – nghe lời – ta nếu như nghe lời – tiểu hồ ly sẽ không ăn ta – không còn nguy hiểm – ta có thể ở lại vương phủ - có thể tránh được thiên kiếp.

Nghĩ thông rồi, ta nghe lời tiểu hồ ly, đi đến cái ghế bên cạnh hắn ngồi xuống.

Tiểu hồ ly buông đồ trong tay xuống hỏi: "Mấy năm nay một mình sống ra sao?"

Ta thành thật bẩm báo: "Ăn, ngủ."

Khóe miệng tiểu hồ ly co giật nhẹ lầm bầm: "Đúng là giống lợn, ngày trước còn làm được chút chuyện." rồi lại hỏi tiếp: "Ngươi ở đâu?"

"Ta là lợn tinh, nhà ở Động Bàn Tơ của Hoa Quả Sơn cách kinh thành mười dặm." Nói xong dương dương tự đắc nhìn tiểu hồ ly, ta không giống lợn, ta vốn dĩ là lợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.