Cuộc Sống Cá Muối Hàng Ngày Của Nữ Phụ Hào Môn

Chương 19: Lại diễn




Editor: xiguajiu


-----------------------------------------------


Giang Trạch Khôn thắng gấp xe, dừng xe ngay sát gần hông Giang Tư Linh, người trong xe cũng vì động tác này mà ngã trái ngã phải, nhất là Giang Tinh Diệu thiếu chút nữa đã bị đập đầu vào xe.


            Ông tức giận mà lùi xe về phía sau, "Ngươi làm cái gì? Muốn chết thì chết xa một chút đừng liên lụy nhà chúng ta."


            Giang Tinh Diệu có chút đỏm dáng, bình thường cực kì chú ý hình tượng, suýt nữa thì bị đập nổi cục u trên đầu, hắn không tức giận mới lạ.


            Giang Tư Linh ủy khuất đứng nơi đó, cô cũng không muốn. Thư ký Thạch bị đập đầu có hơi chóng mặt, bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, không ai đưa cô đi, loại tiểu khu này không cô vào được, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, mà còn là kiểu phải tránh xa một chút mới được, nếu không thì bảo vệ sẽ dùng ánh mắt như canh trộm để nhìn cô.


            Người Giang gia ngoài miệng vừa nói muốn thu nuôi cô, lại không thấy có hành động, ngay cả đi Viên gia cũng không đem theo cô, việc này khiến Giang Tư Linh cảm thấy có chút sợ hãi, có cảm giác nhà họ Giang muốn bỏ rơi cô.


            Như vậy sao được, cô ta phí hết tâm tư là vì muốn thoát khỏi cô nhi viện sống những ngày tốt đẹp, Giang gia phú quý như vậy rất phù hợp với cô.


            Nghĩ tới đây cô ta lập tức khom người hướng về phía Giang Tinh Diệu nói xin lỗi, giọng điệu biểu tình muốn có bao nhiêu thấp kém liền có bấy nhiêu. Nếu có người không biết từ nào đi qua đây, thấy một màn này, nhất định sẽ nghĩ Giang Tinh Diệu thành thành kiểu ác bá thiếu gia không nói đạo lý, mà Giang Tư Linh thì là một nàng dâu nhỏ đáng thương vô tội.


            Bực mình hất tay một cái, "Được rồi được rồi, nếu đã tới thì mau lên xe."


            Đêm nay là một đêm quan trọng, nếu không phải mọi người cũng đoán được Giang Tư Linh giả bộ ngất xỉu, quả quyết muốn bản thân trở về, bọn họ đã sớm đi bệnh viện đón người rồi.


            Niềm vui trong mắt Giang Tư Linh chợt lóe lên, sau đó chạy chậm đi theo Giang Tinh Diệu.


            Cô ta vừa lên xe Viên Ngọc Trúc liền kéo tay, "Đứa nhỏ đáng thương, chịu ủy khuất rồi." Nói xong còn cầm khăn giấy tượng trưng lau lau khóe mắt, làm bộ giống như rất đau lòng vậy.


            Viên Dao cùng Thanh Nịnh ngồi ở hàng sau, thấy dáng vẻ Viên Ngọc Trúc, cô không nhịn được rùng mình một cái, nhỏ giọng nói vớiThanh Nịnh, "Với kĩ thuật diễn suất tầm cỡ như cô nhỏ, nếu mà tiến vào giới giải trí chắc cũng phải làm ảnh hậu."


            Thanh Nịnh nhìn cô một cái, giơ ngón trỏ lên đặt trước miệng 'xuỵt' một tiếng. Xe cũng chỉ có như vậy, tuy hai cô ngồi phía sau nhưng cũng không dám đảm bảo người khác không nghe thấy.


            Viên Dao le lưỡi, kéo Thanh Nịnh lùi về phía sau, dường như nghĩ làm vậy có thể giấu được người khác, khiến mọi người không thấy gì vậy.


            Giang Tư Linh không nghe thấy những gì Viên Dao nói, lúc này cô ta chỉ chú ý đến một mình Viên Ngọc Trúc, ánh mắt Viên Ngọc Trúc quả thực qua từ ái, khiến cho cô ta cảm thấy mình chính là đứa nhỏ mà bà thương yêu nhất. Cộng thêm hôm nay bị say nắng có chút chóng mặt, nghe những lời này đến đỏ hồng viền mắt, muốn khóc.


            Không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho Viên Ngọc Trúc, cô dùng sức nháy mắt mấy cái, "Không có, con không ủy khuất, người cũng đừng vì con mà mắng anh ..., tiểu Giang tiên sinh." Cô vốn muốn nói anh Tinh Diệu, sau đó mới nhớ tới thái độ buổi chiều của Giang Tinh Diệu với Thạch Xảo Nhu, mới đổi lời nói kêu tiểu Giang tiên sinh.


            Viên Ngọc Trúc có chút mất hứng, giận trách vỗ tay cô một cái, có lẽ do không chú ý lực đạo nên có hơi mạnh, cũng khiến mu bàn tay của Giang Tư Linh đỏ một mảng."Gọi cái gì mà Giang tiên sinh, nghe quá xa lạ rồi. Tư Linh cháu hiểu chuyện như vậy, thằng bé cũng không xứng đáng để cháu gọi anh, cứ gọi tên là được rồi."


            Ngoài mặt thì nó gọi thân thiết đi, nhưng nội tâm: Ngay trước mặt của ta mà dám giở trò với con trai ta à*, ta đánh 'chớt' ngươi nha.


*Ở đây tác dùng "上眼药/nhỏ thuốc mắt"- tiếng lóng: đại ý để chỉ khiến người khác oan khuất, hay làm việc xấu khiến người khác khó chịu. (Mình không tìm được từ nào tương đương nghĩa cả)


            "Ai nha, cháu xem ta này, chỉ lo nói chuyện, quên mất chính sự." Viên Ngọc Trúc vỗ một cái tay, bà còn nắm tay Giang Tư Linh, lần này lại đánh vào đúng chỗ cũ. Đưa tay kéo một cái quần áo trên người Giang Tư Linh, "Bộ đồ trên người cháu là của nha đầu Xảo Nhu kia đúng không? Tư Linh của chúng ta đúng là chọc người thích, nha đầu kia hình như đưa cháu bộ đồ mà nó quý nhất, con bé vậy mà chịu cầm ra cho cháu mặc."


            "Có điều, chúng ta cùng nhà nàng có thể không giống nhau, loại chất liệu này chỉ con nhà vú em mới thấy tốt, chúng ta mặc loại này cơ." Vừa nói Viên Ngọc Trúc vừa cầm ra một cái hộp.


            Trong hộp cũng là bộ váy trắng như Giang Tư Linh đang mặc, có điều kể từ gia công đến chất liệu cũng tốt hơn nhiều lần bộ cô mặc trên người. Đặc biệt còn có chuỗi số không dài trên mác áo đong đưa qua mắt Giang Tư Linh.


            Đặt hộp ở trong tay Giang Tư Linh, Viên Ngọc Trúc chỉ chỉ phía sau, "Đi ra sau đổi đi, vốn muốn đưa cháu đi mua quần áo, kết quả không kịp, ta cũng chỉ đành mua tạm một món, cũng không biết có vừa hay không. Nhưng cũng không sao, hôm nay cháu cứ mặc bộ này, hôm khác ta cùng cháu đi mua quần áo."


            "Tuy nói cháu chỉ là con nuôi nhà họ Giang ta, nhưng ngay lúc đầu nhìn thấy cháu ta đã cảm thấy yêu mến. Thời điểm Thanh Nịnh còn chưa ra đời, lão phu nhân cũng đã nói cháu gái Giang gia thì hẳn phải giống như cháu, chẳng qua, haizz, " bà than thở một tiếng, sau đó lại cười nói, "Có điều, có cháu cũng tốt, coi như thỏa mãn mong đợi của lão phu nhân. Đợi một lát nữa chúng ta đến nhà cũ Giang gia, cháu phải xử xự tốt một chút."


            Lời chỉ nên nói đến vậy, Viên Ngọc Trúc tin tưởng Giang Tư Linh có thể lĩnh hội ý cảu bà.


            Niềm vui đến quá nhanh, Giang Tư Linh không dám tin tưởng. Viên Ngọc Trúc nói lời này có giống những gì cô đang nghĩ không?


            Mấy ngày nay Thư ký Thạch cũng nói không ít chuyện bên Giang gia cho cô. Ông cụ Giang gia vẫn còn sống, chẳng qua đã lớn tuổi nên không quá muốn đi công ty, liền giao công ty cho mấy người con trai. Vì Giang Trạch Khôn lớn nhất, cho nên tổng giám đốc tập đoàn. Nhưng quan hệ của Giang Trạch Khôn và lão phu nhân không được tốt, cho nên cả nhà họ chuyển ra ngoài sống, không sống ở nhà cũ.


            Cụ thể tại sao vì sao thì thư ký Thạch chưa nói, hắn chỉ nói lão phu nhân mặc dù là mẹ kế, nhưng tính khí vô cùng tốt, rất dễ thân cận.


            Cho nên chỉ biết Giang Tư Linh, Giang Trạch Khôn - người con trai của vợ cả không ưa mẹ kế rất bình thường. Hôm nay nghe Viên Ngọc Trúc nói, đại khái chắc muốn lấy lòng lão phu nhân chứ gì?


            Nghĩ cũng phải, Giang lão gia tử vẫn còn sống, Giang gia ngày sau thuộc về ai cũng không phải chỉ mình Giang Trạch khôn nói là được. Lão phu nhân cũng không phải không có con trai, nếu ông cụ có ý ủng hộ, tương lai một nhà Giang Trạch Khôn như thế nào còn khó nói. Cả nhà bọn họ muốn sống giàu sang, thì chắc chắn phải lấy lòng lão phu nhân.


            Tất nhiên, chuyện này cho dù Viên Ngọc Trúc không nói, cô cũng sẽ biểu hiện tốt. Cô chọn Giang gia vì muốn giàu có, nếu địa vị của Giang Trạch Khôn không như cô nghĩ, mà tùy lúc cũng có thể bị lung lay, vậy cô cũng không cần phải lãng phí thời gian nữa.


            Hướng về phía Viên Ngọc Trúc cười ngọt ngào một tiếng, " Mẹ Giang người yên tâm, con biết rồi." Nói xong nắm chặt tay làm động tác 'Cố gắng lên'.


            Cô tự nhận mình như vậy rất đáng yêu, nhưng lại không biết thấy cô như vậy người Giang gia thiếu chút nữa ói hết. Rõ ràng là người dã tâm bừng bừng, lại muốn giả làm thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần.


            Viên Ngọc Trúc ngồi đối diện cô ta sắc mặt không đổi, cười híp mắt gật đầu một cái, cô thậm chí còn từ ái sờ tóc Giang Tư Linh một cái."Mau đi đi, ta đã không thể chờ được muốn nhìn thấy Tiểu Tư Linh xinh đẹp rồi đây."


            Hôm nay Giang Trạch Khôn lái một chiếc limousine, ngăn cách chỗ lái là một cái rèm, kéo rèm ra liền biến thành phòng thử quần áo, phòng nghỉ ngơi. Giang Tư Linh ung dung đi tới, thời điểm khi đi ngang qua Thanh Nịnh, cô ta đắc ý cười một tiếng, cô liền nói mà cái tính tình này của Thanh Nịnh không khiến mọi người yêu thích.


            Mẹ Giang cũng chỉ là cảm thấy có lỗi với Thanh Nịnh cô, nên mới đối xử tốt với cô, nhìn đi bây giờ còn không thèm quan tâm đến cô nữa, quay đầu thu lại ánh nhìn.


            Giang Tư Linh cô đã nói mà, dáng dấp đẹp được cái gì chứ, cũng vẫn không đấu nổi với cô.


            Trước kia ở cô nhi viện đã như vậy, bây giờ cũng như vậy, sau này ở Giang gia vẫn sẽ là như vậy.


------------------------------------------------------


Cuối cùng mình cũng quay lại được rồi. Chúc mọi người trung thu vui vẻ nhé. Mong mọi người giữ sức khỏe cùng thực hiện 5k nhé.


Kể khổ tí với mọi người, mình định hôm qua cầm được máy làm luôn chương mới cơ, nhưng mà thế quái nào nó hỏng phải nhờ sửa đến tối nay mới xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.