Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 51: Nhốt




Laubos rất tức giận nên dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Thế nên trong những ngày kế tiếp, Tiêu Bách đáng thương không những bị nhốt ở nơi quỷ quái này mà còn trở thành nơi trút giận của đối phương.
Bởi vì đã từng bị lừa gạt vô cùng bi thống nên Laubos không tin bất kì lời giải thích nào của Tiêu Bách. Cũng may là bây giờ hắn đã khống chế được lửa giận trong lòng, bây giờ Laubos sẽ không rống lên nữa, mà trực tiếp sử dụng bạo lực!
“Ngươi ở yên ở chỗ này cho ta, nếu dám trốn, ta liền đem ngươi sẻ ra làm 8 miếng!” Từ trong lỗ mũi Laubos nặng nề hừ một tiếng, sau đó hắn đứng dậy bay ra ngoài.
Tiêu Bách ngoan ngoãn gật đầu nhìn theo Laubos bay mất, chờ đến lúc bên ngoài không còn nhìn thấy thân ảnh tên kia, hắn mới từ dưới mặt đất nhảy dựng lên. Ha ha, mấy ngày nay hắn đã chịu đủ đau khổ, thật vất vả mới đợi được đến lúc tên oắt kia đi mất, Tiêu Bách làm sao có thể bỏ qua cơ hội chạy trốn nghìn năm mới có một này chứ.
Phì Điền vẫn luôn trốn ở gần đó, thấy vậy nó chạy tới, lệ nóng lưng tròng nhảy lên trên người chủ nhân. Tiêu Bách bi thống vỗ vỗ Phì Điền đang treo ở trên người mình, hai chủ tớ lúc này có một tâm trạng đồng cảnh ngộ gặp hoạn nạn.
Thế nhưng Tiêu Bách cũng không rảnh rỗi đứng đây ôn chuyện, hắn túm lấy Phì Điền, hùng hồn nói: “Phì Điền, để Cách mạng thắng lợi, mi đi ra bên ngoài thăm dò một chút đi.”
Phì Điền bỗng có cảm xúc thê lương đứng trong gió lạnh, nó bỗng có cảm xúc khắp chốn đều không có nơi thuộc về mình…
Sắc trời bên ngoài đen giống như có thể nhỏ xuống những giọt mực, mà trong huyệt động thì càng tối tăm lạ thường. Nhưng mà sự tối tăm chung quanh căn bản không ảnh hưởng đến thị giác của Tiêu Bách khi hắn đang ở trong trạng thái xương khô. Thấy Phì Điền vừa bị mình ném ra, ở bên ngoài cửa động thăm dò một hồi, sau đó ra dấu tay cho mình đi tới.
Tiêu Bách đang cất bước muốn đi, bỗng nghĩ tới điều gì, hắn liền chạy về chỗ “Giường” xa hoa của Laubos, tỉ mỉ lục soát. Tuy rằng ở đây chất đống đều là vàng bạc châu báu, nhưng bên trong cũng chẳng có gì hữu dụng. Tiêu Bách tiện tay lượm mấy cái nhẫn không gian đeo vào mấy ngón tay. Sau đó mới nhanh chóng chạy về phía Phì Điền.
Vừa ra đến cửa động, gió lớn lập tức ập tới. Loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng xương của mình bị thổi đến kêu lên kẽo kẹt, Tiêu Bách bám vào vách đá gồ ra, thò nửa người ra quan sát vị trí xung quanh.
Thấy phía dưới là vách núi đen thẳm, sâu không thấy đáy, Tiêu Bách chửi thầm trong lòng, cái tên chết dẫm, ăn no rửng mỡ kia không dưng tự nhiên xây cái tổ trên cao vậy làm gì không biết. Lúc leo xuống nếu như chẳng may sơ sẩy thì cái khung xương là hắn thế nào cũng sẽ tiêu tùng.
Đang nghĩ làm thế nào để đi xuống phía dưới, bỗng từ phía dưới thổi đến một trận gió lớn. Tiêu Bách vô thức co rụt cái đầu lại. Đúng lúc này từ phía dưới một thân ảnh màu đen nhanh chóng bay lên. Tiêu Bách trong lòng kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều, hắn xoay người chạy lại trong động, không cần nhìn rõ đã biết là ai. Khốn nạn, cái tên kia không phải là đi ra ngoài sao, sao lại nhanh như vậy đã quay trở lại chứ!
Bộp_
Một con trâu sừng tê và một thân cậy bị ném xuống ngay trước mặt Tiêu Bách đã ngăn cản đường đi của hắn.
Laubos chậm rãi thu hồi hai cánh, hạ xuống mặt đất, ánh mắt màu vàng kim âm lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Bách: “Ngươi vừa muốn lén lút chạy trốn sao?!”
“Ha ha, ta nào dám, ta là đang chờ ngài trở về đấy chứ… » Cười khan hai tiếng, Tiêu Bách dịch từng chút một sang bên cạnh, còn Phì Điền thì đã sớm chuồn mất.
Laubos đã sớm biết cái tên xấu xa này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như thế nên hắn cũng không tức giận, hắn chỉ chỉ trâu sừng tê đang nằm trên đất, lạnh lùng ra lệnh cho Tiêu Bách: “Nhóm lửa lên nướng cho ta ăn, phải làm ra vị giống như lúc trước, còn nữa, ta muốn nó chín bảy phần.”. Nói xong nó lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như ngươi làm không tốt, ta liền đem ngươi ra làm cây tăm xỉa răng!”
Sờ sờ khớp xương trên người mình, Tiêu Bách thầm mắng cái tên biến thái kia, sau đó chuyển đường nhìn đến con trâu sừng tê vẫn còn đang máu chảy đầm đìa đang nằm trên đất: “Cái này… có chút khó nha, ở đây vừa không có vật dụng nhóm lửa, vừa không có gia vị,nên…”
Tiêu Bách khó khăn phun ra một câu, chết tiệt, con này thế mà lại là một con ma thú cấp 9, theo hình dạng này thì lúc chết còn không có một chút giãy dụa phản kháng.
Nghĩ tới ban nãy Laubos chỉ ra ngoài trong khoảng thời gian cực ngắn, Tiêu Bách so sánh một chút với thực lực bây giờ của mình, liền có chút không thốt nên lời.
Laubos không chút nào phát giác được tâm tình của Tiêu Bách lúc này, hắn tâm tình sung sướng hừ một điệu hát dân gian, sau đó lại nói một câu: “Đó chuyện của ngươi”. Sau đó nhìn cũng không nhìn bộ xương khô này nữa, xoay người nghênh ngang lúc lắc cái mông đi tới “Cái Giường” của mình.
Nếu như không phải vừa mới so sánh, có khi Tiêu Bách đã trào dâng căm phẫn, nhưng bây giờ… Tiêu Bách nhịn, cắn chặt răng ở phía sau Laubos hung hăng giơ lên ngón giữa.
Trong huyệt động mờ tối vang lên tiếng chặt củi, một lúc sau, một ngọn lửa bùng sáng lên…
“Nhanh lên một chút, ta đói bụng rồi!”
“Chờ một chút.”
“… Vẫn còn chưa xong cơ à!”
« … »
« Nhanh nhanh lên, ngươi làm gì mà chậm vậy, muốn bỏ đói ta sao?! »
« … »
Đẳng cấp chênh lệch chính là thể hiện ở chỗ này, so sánh với địa chủ Laubos thì Tiêu Bách chính là một nông dân một không tiền, hai không thế, ba không can đảm, tổng kết trong một câu nói chính là – Không đấu lại với người ta.
Vì bộ xương yếu ớt của bản thân mà suy nghĩ, cũng như để tránh tiến đến bước mâu thuẫn giữa hai giai cấp, Tiêu Bách quyết định phải nhẫn.
Laubos ghé nằm trên « Cái Giường », một bên nhìn Tiêu Bách khoa tay múa chân, một bên nhìn chằm chằm vào cái giá đang nướng thịt.
Thấy một phần thịt đã chín, Tiêu Bách từ dưới đất cầm lấy một thứ sắc như dao cứa
mấy khối thịt ném cho Laubos, sau đó giả bộ tiếp tục nướng thịt, rồi im lặng từ trên đó cắt ra một mảnh nhỏ ném cho Phì Điền đã chảy nước miếng đầy đất.
“Hương vị thật khó ăn… » Laubos vừa cắn xé cục thịt, vừa không quên oán giận tài nấu nướng của Tiêu Bách.
Tiêu Bách thầm mắng: « Đúng là miệng chó không phun ra được ngà voi. », sau đó tiếp tục quay thịt.
Một đêm cứ như vậy mà nghe tiếng bất mãn của Laubos, Tiêu Bách cứ nghĩ là mình chỉ cần nhịn một chút, chờ qua đoạn thời gian này rồi lại tiếp tục lợi dụng sơ hở mà chạy trốn.
Nhưng không biết có phải là hành động chạy trốn của Tiêu Bách đã kích thích Laubos hay không, nhưng từ sau đêm đó, Laubos bắt đầu dằn vặt bộ xương khô này…
Đáng thương cho Tiêu Bách đã đánh không lại, còn trốn không thoát, hơn nữa còn không được tức giận, ngoại trừ nhẫn nại ra thì chẳng còn gì. Vì vậy, dưới uy áp của thế lực tà ác, Tiêu Bách từ sáng sớm đến tối khuya, ngoại trừ đầu bếp còn kiêm thêm làm bảo mẫu. Thỉnh thoảng còn bị Laubos cầm tới chơi đùa, không thì phải hát để ru tên kia đi ngủ.
Thế cho nên, mỗi khi trời tối, các ma thú phía bên ngoài luôn luôn nghe được một thanh âm quỷ khóc sói gào rung động toàn bộ dãy núi. Không thể nào trách hắn, thiên phú âm nhạc của Tiêu Bách thực sự hữu hạn, thế cho nên một bài hát « Ru con » sẽ được hắn hát thành « Khúc ca đòi mạng ».
Đương nhiên, bên trong cũng xen lẫn chút yếu tố cá nhân. Chính bởi nguyên nhân này, Laubos không ít lần trợn trắng mắt nhìn Tiêu Bách. Phải biết rằng, theo âm thanh này không những có thể làm cho người khác điếc mà có khi còn chết luôn trong lúc ngủ…
Dưới cái nắng nóng của tháng 7, một bộ xương khô đang ngồi ở trước cửa động ngửa đầu 45 độ ưu thương nhìn trời…
Từ khi bị bắt tới giờ, Tiêu Bách đã bị cái tên chết bầm kia nhốt ở địa phương quỷ quái này tròn 156 ngày. Trong khoảng thời gian bị dày vò này, hắn lần đầu tiên trong đời cảm nhận được câu « Sống một ngày bằng một năm! »
Tuy rằng Laubos lấy danh nghĩa báo thù rửa hận, nhưng kì thực là đang hưởng thụ loại cảm giác ưu việt khi chèn ép bộ xương khô là hắn, hơn nữa sau thời gian dài ở chung, để thỏa mãn loại cảm giác ưu việt này, hắn thậm chí còn làm trầm trọng hơn trước.
Tiêu Bách trong khoảng thời gian này vẫn chưa bị dằn vặt đến “Hương tiêu ngọc vẫn »(*) đã coi như là kì tích, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Laubos đang nằm trên « Cái giường » ngủ vù vù kia, trong lòng bỗng xuất hiện một tiếng thét…
(*) Hương tiêu ngọc vẫn: Chết (=)))
Long tộc ngoại trừ tham thu nhập những thứ lòe lòe phát sáng, còn có tật xấu nữa chính là ham ngủ. Hơn nữa giấc ngủ này ngắn thì nửa tháng, dài thì là mấy tháng liền.
Có đôi khi trong lúc Laubos đang ngủ say, Tiêu Bách không phải chưa từng có ý niệm chạy trốn qua, đáng tiếc hắn quá coi thường quyết tâm của Laubos. Tên biến thái kia cư nhiên ở trong ngoài động đều thiết trí phòng ngự kết giới, có chút khác thường là nó tuyệt đối sẽ tỉnh lại.
Sau lần chạy trốn thứ 2 không thành, Phì Điền đáng thương bị nhốt vào trong vòng cấm, còn Tiêu Bách thì trực tiếp bị « Phân rã ». Không sai, chính là phân rã.. Từng cái xương một bị tháo ra!
Kết quả chính là một đống xương rơi lả tả, Tiêu Bách tốn hơn nửa ngày tìm kiếm mới đem được xương của mình tìm đủ. Sau đó giống như lắp ráp mà một cây lại một cây tự đem mình « Lắp » đứng lên. Quá trình đó quả nhiên…nghĩ lại mà kinh!
Vì thế Tiêu Bách sau lưng Laubos vô số lần thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông của tên kia. Nhưng cũng chính vì trải qua lần giáo huấn thảm thiết này mà Tiêu Bách mới phát hiện Laubos khi rời giường thì tinh thần vô cùng khó chịu. Bây giờ vẫn chưa đủ thực lực để phản kháng, nên Tiêu Bách nghĩ mình trước cứ nên nghĩ biện pháp khác.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Tiêu Bách cả ngày đối mặt với con rồng biến thái chết tiệt kia, không thể làm gì khác ngoại trừ tận lực sử dụng thời gian để tu luyện cho thần kinh mình không còn cảm giác. Nếu không, hắn cứ tiếp tục nén giận như thế này nữa một ngày nào đó hắn sẽ bị nhân cách phân liệt…
Đương nhiên, trong thời gian này Tiêu Bách cũng nghiên cứu qua cái vòng cổ ngọc lục bảo kia. Diferra trước đây không có lừa gạt hắn, trong hạt ngọc xanh biếc kia lại có một cái ma pháp trận nhỏ. Tiêu Bách thử chuyền một chút ma lực nhưng ma pháp trận kia lại không có chút phản ứng nào, giống như đá chìm đáy biển vậy.
Tiêu Bách không cam lòng, hắn lần thứ hai gia tăng ma lực, kết quả vẫn giống hệt như lần đầu. Hắn có chút hoài nghi có phải đã bị tên Diferra kia lừa, nhưng nghĩ lại lúc đó trong hoàn cảnh như vậy, nếu không phải Diferra không sợ chết thì chính là phương pháp đã sai.
Suy nghĩ một chút, đồ đệ « khả ái » kia của hắn chắc chắn sẽ không để cho ai cứ dễ dàng như vậy mà tìm được những thứ kia, Tiêu Bách cảm giác mình hẳn là đã quên đi thứ dẫn dắt then chốt.
Chết tiệt, rốt cuộc là cái gì chứ, Tiêu Bách trầm tư suy nghĩ…
Bên ngoài rơi xuống tiếng mưa rơi tích tích, bên trong động không khí có chút nặng nề…
Laubos một bên buồn chán lấy đập Phì Điền làm thú vui, bỗng thấy Tiêu Bách nhìn chằm chằm vào cái vòng cổ không có gì đặc sắc kia, liền không khỏi có chút khinh bỉ nói: « Ngươi chẳng lẽ cho rằng cứ thế nhìn chằm chằm nó là nó có thể biến ra một đóa hoa chứ? »
Tiêu Bách mặc kệ tên kia, tự mình nghiên cứu.
Laubos tiếp tục ở bên cạnh một câu lại một câu châm chọc, khinh thường đối với cái vòng cổ màu xanh biếc đang nằm trong tay Tiêu Bách, lý do chính là hắn thích những thứ châu báu lớn lòe lòe sáng chứ không phải loại vòng cổ mà có rơi xuống đất cũng khó có thể tìm ra kia.
« Ngươi không ngủ được sao? » Tiêu Bách rốt cuộc ngừng công việc nghiên cứu, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn con rồng chết tiệt kia. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, hắn đã không còn chút khách khí nào giống như những ngày ban đầu nữa, dù sao Tiêu Bách cũng biết nóng giận, bị nhốt thì thôi đi, nhưng còn cứ tiếp tục chịu đựng như thế thì chính hắn sẽ nổ tung.
Nhưng mà Laubos lại không chút phẫn nộ khi thấy sự chuyển biến thái độ của Tiêu Bách, ngược lại, hắn càng thích tên kia như trở lại trạng thái bình thường hơn là cái lúc tên kia giả vờ giả vịt, nhẫn nhịn chịu đựng.
Vì sự thuận theo của Tiêu Bách quá nhàm chán nên Laubos vẫn tiếp tục châm chọc khiêu khích nói: « Bài hát của ngươi có thể để người khác ngủ được sao.”
Tiêu Bách liếc mắt nhìn, không biết là nhớ ra chuyện gì mà bỗng nhiên nói: “Ta đã bị ngươi nhốt ở đây thời gian dài như vậy, sao ta chưa từng thấy ngươi….” Ánh mắt hoài nghi từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm cự long, Tiêu Bách dừng một chút mới nói: “Ngươi còn chưa tới kì động dục sao?”
Hắn hỏi như vậy cũng không phải là không đúng, dù sao Laubos là thành viên của cự long, đáng lẽ mà nói thì hàng năm đều có kì động dục, cũng chính là để cố định thời gian giao phối với rồng cái. Đương nhiên thì chuyện động dục cũng không có cố định, Tiêu Bách biết Laubos  trước đây là một tên sắc quỷ bại hoại, là loại suốt ngày đi theo sau mông của rồng cái…
Bây giờ thời gian đã dài như vậy mà tên kia vẫn chưa thấy động, làm cho Tiêu Bách hoài nghi tên kia đang cấm dục, may mà không phải.
Laubos sửng sốt,hiển nhiên không ngờ tới Tiêu Bách lại thốt ra những lời này. Hắn trầm mặc, mắt gắt gao nhìn thẳng bộ xương khô, tên khốn kia mãi không sao, cứ vừa nói là lửa giận của nó lại bùng lên như lửa cháy đổ thêm dầu.
Phải biết rằng từ sau khi bị đuổi ra khỏi Long cốc, Laubos hầu như mọi thứ đều phải tự lực cánh sinh. Hơn nữa rồng cái phần lớn đều ở trong Long cốc, cho dù có cũng chỉ là mấy con ra ngoài dựng nhà. Kể cả là có tìm được thì cũng không thể nào mà đến gần được, mà với tính cách kiêu ngạo của Laubos thì hắn cũng chẳng cần những con rồng thấp kém này giao hợp cùng, thế cho nên nghìn năm cuộc đời của hắn là sinh hoạt cấm dục.
Bình thường thì kì động dục đã đến rồi, hắn đứng ở trong động gào thét một hồi thì cũng hết thôi. Dù sao cũng đã nhịn nhiều năm rồi, thêm chút này cũng chẳng là gì. Nhưng bây giờ cái tên đối thủ một mất một còn của hắn lại đưa ra vấn đề khó nói này, Laubos tức giận nhưng lại không thể phát tiết, dù sao nếu như tức giận thì không phải là gián tiếp thừa nhận chính mình đã lâu không làm sao. Chuyện mất hết mặt mũi thế này, hắn làm sao mà thừa nhận được.
“Liên quan gì tới ngươi, ngoan ngoãn một chút, tháng sau ta sẽ ra ngoài một chuyến…” Cao ngạo ngẩng đầu, Laubos cười nhạt nói với Tiêu Bách. Cho dù nội tâm có khó chịu và tức giận thế nào, ngoài mặt hắn vĩnh viễn cao ngạo, không một khuyết điểm nào của Long tộc.
Kỳ thực Laubos không biết chính vì cái tính sĩ diện thối này nên Tiêu Bách mới có thể có cơ hội hạ thấp hắn. Trước kia là như vậy, không nghĩ tới đã qua niên thiếu rồi mà vẫn còn y chang.
Tiêu Bách cười hắc hắc, rất hợp thời mà nịnh Laubos: “Đương nhiên, với khí vũ hiên ngang và anh vũ tiêu sái của ngài, với mị lực người gặp người thích, hoa gặp hoa nở này, chắc chắn các cô rồng nhất định sẽ bị ngài làm cho mê mẩn…”
Hắn biết rõ chỗ này không hề có những Long tộc khác, nói một cách đơn giản, nếu như đến tháng sau Laubos đến kì động dục, nhất định tên kia sẽ ra ngoài tìm rồng cái. Mà đến lúc đó chỉ ra ngoài một tháng là không thể nào… Lúc đó chỉ cần Laubos ra ngoài, Tiêu Bách sẽ có một đống thời gian để bỏ chạy.
Laubos không hề nghe ra ngữ khí khác biệt của Tiêu Bách, hắn rất hưởng thụ gật đầu: “Coi như ngươi có kiến thức!”

Hoàn chương 51

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.