Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 39: Qua đêm




Qua một hồi lâu, sau khi nghe lời giải thích đơn giản của Tiêu Bách, sắc mặt Thew ngày càng trở nên kì quặc, cuối cùng nhìn về phía thần thủ hộ vẫn yên lặng nãy giờ, ánh mắt cậu trở nên phức tạp.
Quả thực lúc đầu khi mới nghe về thân thế thần thủ hộ, Thew có hơi kinh hãi, nhưng sau khi đã được diện kiến bộ xương biến thái Tiêu Bách thì chuyện kì lạ nào cậu vẫn có thể bình tĩnh nghe.
“Có thể nói…Từ nay, Lão Đằng sẽ đồng hành cùng chúng ta.” Nói nhiều như vậy nên miệng Tiêu Bách cũng hơi khô rồi, tuy hắn cũng không hiểu vì sao mình lại muốn giải thích rõ ràng như thế, nhưng nghĩ lại ánh mắt tối tăm của tên sói con, trong lòng hắn tự nhiên thấy sợ hãi.
“Luôn?” Thew bỗng hỏi một câu.
Tiêu Bách không hiểu nhìn cậu: “Cái gì luôn?”
Đưa tay chỉ về thần thủ hộ, Thew hơi nhíu mày, hình như có vẻ không vui: “Người này sẽ theo chúng ta luôn?”
Tiêu Bách sửng sốt, hắn thực sự cũng không muốn chuyện này xảy ra, vô ý nhìn về phía thần thủ hộ đang hiếu kì quan sát Diferra, hơi khó khăn gật đầu: “E rằng sẽ như thế…” hắn không biết người này có luôn bám theo bọn họ hay không, nếu có, Tiêu Bách cũng không có cách nào. Ai bảo người ta không chỉ mạnh hơn hắn, còn biến thái hơn cả hắn chứ.
Ánh mắt Thew lướt qua một tia dị sắc, cậu từ từ nhắm mắt lại, mặt vô cảm khiến người khác nhìn không ra cậu đang nghĩ gì. Đương nhiên là Tiêu Bách cũng lười suy đoán tâm tư của con sói con này. Hắn cúi đầu lấy trong không gian ma pháp giới ra một vài quả dại, cũng không bận tâm hơn tới câu hỏi lúc nãy của Thew
Vừa thấy trái cây, Phì Điền vốn đang còn đang hấp hối trên vai Tiêu Bách liến mắt sáng lên, nhảy nhào qua, lựa mấy trái to nhất mà bắt đầu gặm. Nó mấy ngày nay đã bị nơi quỷ quái này giày vò tơi tả rồi, nếu còn không ăn no nữa e rằng sẽ sớm thành hạt cát đỏ trong sa mạc máu mang tên ‘Phì Điền’.
Diferra trên mặt đất cũng không chịu nổi cơn đói, rất nhanh bò dậy, nhanh như chớp cầm quả dại cho vào miệng. Đây không phải là lúc xét nét nó có ngon hay không, giống như một ngụm nuốt hết, dễ thấy cậu ta đói không ít.
Tiêu Bách nhìn hai kẻ ‘thực tướng’ ăn như sắp chết đói này, không khỏi ngạc nhiên. Cũng may hắn lúc ra tàng trữ không ít đồ ăn, ở nơi cằn cỗi này, dù giờ có bị ăn hết nhanh thì mai mốt vẫn chưa thể chết đói.
Cầm lấy một trái trên đất cho vào miệng, vị chua lè lan ra, Tiêu Bách thực ra cũng không đói, lấy trái cây ra chỉ để giải khát. Hắn sờ sờ cái bụng, không biết là do dạ dày hắn không tốt hay hiệu lực của nước sinh mệnh quá mạnh mà cho đến bây giờ bụng hắn vẫn chưa tiêu hết.
Thew mở mắt, ngước nhìn trái cây trên đất, cau mày. Tiêu Bách hình như hiểu ra: “Mi cũng không tiêu?”
Thew liếc mắt nhìn Tiêu Bách một cái, sau đó vươn tay ra, Tiêu Bách buồn bực nhìn chằm chằm cái tay vươn tới kia, còn chưa kịp thắc mắc, Thew đã mở miệng: “Ma lực khác thường”.
Ban nãy Thew thầm kiểm tra tình trạng cơ thể mình, bị thứ ma lực khác thường làm hoảng sợ. Trước khi hôn mê, nhờ Tiêu Bách trợ lực cố lắm cũng chỉ đạt tới cấp 4-sơ đẳng, thế mà sau một ngày ngắn ngủ, ma lực của cậu lại đột phá tới cấp 4-thượng đẳng, thậm chí còn đang có dấu hiệu tiếp tục tăng.
Đây là hiện tượng bất thường đối với ma pháp sư, có điều Tiêu Bách cũng không ngạc nhiên vì hắn cũng có cảm giác ma lực của mình đang tăng lên, tuy mức độ tăng không lớn nhưng khá rõ rệt.
Nhét trái đang ăn dở vào tay Thew, Tiêu Bách thờ ơ nói: “Yên tâm, đây là công hiệu của nước sinh mệnh, đợi khi tiêu hóa xong sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa. Nước sinh mệnh lúc đầu phát huy công hiệu khá mạnh, dần về sau sẽ yếu đi, cho nên thằng nhóc mi nên nhân lúc này mà tu luyện cho tốt đi.”
Nghe Tiêu Bách nói, Thew dần yên tâm, cậu còn tưởng hai cỗ năng lượng trong cơ thể mình lại nảy sinh vấn đề, xem ra lúc đó Tiêu Bách cưỡng ép cậu uống nước sinh mệnh là có lí do. Dĩ nhiên lí do này tốt thế nào thì…nghĩ nghĩ, Thew cầm trái cây trong tay cắn một cái.
Thần thủ hộ đứng cạnh thấy bọn họ đang ăn cái gì đó, không nhịn nổi tò mò đưa tay lấy một trái nếm thử. Kết quả còn chưa kịp chạm vào trái cây đã bị Tiêu Bách nhẫn tâm hất ra: “Ngươi đừng ăn.”
Bọn họ lúc này còn chưa biết bao giờ mới ra khỏi nơi quái quỷ này, dù bây giờ trong không gian ma pháp giới còn rất nhiều trái cây nhưng mấy thứ này thì này càng ăn càng ít, bây giờ còn cần để dành cho mấy người kia ăn. Dù gì thần thủ hộ có kiêng ăn một tháng thì hẳn vẫn không chết đói, đỡ lãng phí lương thực chừng nào hay chừng đó.
Thần thủ hộ hơi bất mãn trừng Tiêu Bách một cái: “Sao bọn họ có thể ăn mà ta lại không!”
Tiêu Bách cực kì nghiêm túc nói: “Lão Đằng, ngươi nên biết rằng lãng phí thức ăn là không tốt!” Hắn cảm thấy mình cần giảng giải một chút với người này về vấn đề quan trọng này.
Có điều thần thủ hộ có vẻ không nghe được trọng điểm phía sau, hắn ngó quanh ngó quất hai bên một chút, sau đó quẳng cái nhìn thắc mắc lên mặt Tiêu Bách: “Ngươi đang nói ta?”
“Nói thừa, ngoài ngươi ra thì còn ai vào đây!”
Thần thủ hộ nhìn chằm chằm Tiêu Bách, sắc mặt có chút méo mó.
Thew nhẹ nhàng cong khóe môi, vẻ mặt như đã thừa biết. thực ra ngay từ lúc đầu nghe Tiêu Bách gọi tiếng Lão Đằng thì cậu đã đoán được chín mười phần là do Tiêu Bách tự đặt ra cái tên này. Không phải do Thew quá nhạy cảm mà do cái tên này thực sự quá tệ, có lẽ chỉ có tên biến thái Tiêu Bách mới có thể nghĩ ra cái tên tuy thô tục nhưng rõ ràng chính xác này.
Nhưng dễ thấy người được đặt tên chẳng vui vẻ gì, đương nhiên Tiêu Bách cũng đã chuẩn bị sẵn một đống lí do thoái thác. Đơn giản là vì quy tắc của thế giới nhân loại gì đó, vân vân, tên gọi là quy tắc đầu tiên để vào thế giới này….sau đó blah blah một đống nữa, nói xong thì làm thần thủ hộ càng thêm sửng sốt.
Thew đau đầu bóp trán, theo cái tên biến thái Tiêu Bách này thì sinh vật hồn nhiên nào cũng sẽ bị nhuộm đen…
Sau cùng thần thủ hộ và Tiêu Bách cũng vì vấn đề tên này mà thảo luận nửa ngày, tuy thần thủ hộ hiểu lời Tiêu Bách cũng có lý, nhưng cái tên thực sự không dễ nghe chút nào. Vì vậy hắn bèn quyết liệt yêu cầu, cố gắng để Tiêu Bách đổi cho hắn tên thành Đằng Tử
Thần thủ hộ ngẫm lại tên Đằng Tử so với Lão Đằng nghe trẻ trung hơn nhiều mới gật đầu đồng ý. Vì thế, tên Đằng Tử từ đó được xác định.
Lúc này Diferra và Phì Điền đã ăn khá no, Tiêu Bách dẫm lên mấy hạt trái cây, sau đó ngẩng đầu nhìn bên ngoài đen như mực, giờ không biết là lúc nào, ngoài kia bão cát đã che phủ hết bầu trời.
Không có cách nào thấy cảnh tượng ngoài kết giới, tuy bão cát sẽ không thể ảnh hưởng tới họ nhưng càng lâu, nhiệt độ xung quanh càng hạ xuống dữ dội.
Diferra lạnh cóng co người lại, răng run cầm cập, còn Phì Điền thì chui cả người vào trong áo Tiêu Bách, kết quả lại bị tên nhẫn tâm kia ném ra ngoài. Tiêu Bách vừa chà xát cánh tay mà lông tay đã vì lạnh mà dựng dứng hết lên, vừa dùng chân đá Đằng Tử: “Sắp chết cóng rồi, mau chuẩn bị ít củi ra nhóm lửa đi.” Biến thành người rồi thì phải chịu khổ như con nugời, Tiêu Bách lúc này có chút hoài niệm cuộc sống bộ xương trước kia.
Đằng Tử bất đắc dĩ nhướng mày, nhưng cũng làm theo lời Tiêu Bách.
Ánh lửa ấm áp nhanh chóng xua tan khí lạnh xung quanh, Phì Điền cảm động tới mức suýt chút nữa là lào vào trong đống lửa ấm, có thể  cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đã hạ thấp tới mức nào…
Thầm mắng nơi quái quỷ này một tiếng, Tiêu Bách nuốt giận, lục lọi trong không gian ma pháp giới lấy ra một cái chăn lông cũ nhàu, Diferra cực kì ao ước nhìn cái chăn lông đắp trên người Tiêu Bách, tay chân cậu ta bây giờ đã lạnh tê tái rồi.
Tiêu Bách cố quấn mình lại như cái bánh chưng, sau đó nhích mông tới sát bên đống lửa. Khi được ánh lửa hồng chiếu lên, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên lại. Thew ngồi đối diện, hai mắt nhìn chăm chăm vào cái chăn cũ trên người Tiêu Bách
Tiêu Bách rất bình tĩnh không để ý tới ánh mắt kia, rụt cổ tiếp tuc sưởi ấm, kết quả khiến Thew chờ lâu mà không thấy hắn phản ứng, không nhịn nổi nữa, cậu trực tiếp giật lấy cái chăn của Tiêu Bách.
Vừa thiu thiu ngủ xíu đã bị Thew làm cho giật mình, Tiêu Bách cố sống cố chết giữ lại cái chăn, trừng trừng nhìn con sói con đột nhiên xông tới, mặt mày nhăn nhó: “Mi làm gì thế!”
“Tôi lạnh!” Thew không ngẩng lên nói một câu, sau đó tiếp tục kéo cái chăn qua người mình.
Vốn đang được quấn kín người giờ chỉ còn được đắp một nửa, Tiêu Bách liền mặc kệ nói: “Đệt, đây là chăn của ta!” hung tợn quát xong, Tiêu Bách giương tay muốn kéo chăn về.
Thew nắm chặt đầu kia của cái chăn, nhắm mắt lại, người cậu không cử động, yên lặng như đã hóa đá, xem ra đã quyết tâm chiếm cái chăn rồi.
Tiêu Bách nổi giận, nắm tay tên sói con định quăng ra như quăng Phì Điền, nhưng khi chạm tới cánh tay cách quần áo, khí lạnh thấm vào bàn tay khiến Tiêu Bách không khỏi ngẩn ra, thân nhiệt thằng nhãi này thấp quá thể rồi.
Thân thể Thew khẽ động nhưng không mở mắt ra, ngược lại như muốn tiếp tục quấn chăn. Tiêu Bách vội kéo lại đầu chăn kia, trừng mắt nhìn ‘kẻ xâm lăng’ mà nghiến răng, gặp được tên sói con này đúng là bất hạnh lớn nhất đời hắn, mặc kệ nó cũng không được, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
Tiêu Bách đang oán hận đắp chăn, dường như nhận thấy có ánh mắt đang nhìn hắn. Hắn ngẩn đầu lên, Diferra vội cúi đầu xuống, còn Đằng Tử vẫn hiếu kì tiếp tục nhìn hắn.
“Nhìn cái gì chứ, còn không ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm lên đường đó!” Tiêu Bách mất hứng quát.
Cả đêm cứ vậy trôi qua trong sự tức giận của Tiêu Bách, khi mặt trời ló dạng từ phía bên kia, nhiệt độ trên sa mạc lại bắt đầu ấm lên. Bên ngoài gió vẫn thổi như cũ, trong kết giới Tiêu Bách lại đang ở trong một thế giới cực kì xa xăm yên tĩnh (đang ngủ).
Đống lửa trên đất qua một đêm chỉ còn lại tàn dư. Lúc Diferra tỉnh lại, thấy Đằng Tử đang ngồi xổm bên cạnh, hứng thú nhìn hai người đang quấn thành một đống trên kia.
Diferra sửng sờ, chợt cũng dời mắt qua đó.
Chỉ thấy cả người Thew quấn lên người Tiêu Bách, chăn lông trượt xuống hông hai người. Một chân Thew vắt ngang qua giữa hai chân Tiêu Bách, hai tay thì ôm chặt lấy eo đối phương, đầu chôn trong hõm vai Tiêu Bách, ngủ rất an tĩnh.
Có điều người còn lại-Tiêu Bách lại không được thư thái như vậy. Mày hắn nhíu chặt, vẻ mặt khó chịu như bị táo bón.
Đằng Tử nghiên cứu vẻ mặt trái ngược của hai người này, đột nhiên thấy rất vui vẻ. Vì hắn trước nay chưa hề thấy qua dáng vẻ cam chịu của bộ xương này, còn thằng quỷ mặt lạnh kia hôm nay mới thấy được vẻ mặt thỏa mãn.
Đằng Tử nhìn hai người bình thường như nước với lửa, giờ lại ôm nhau ngủ, không khỏi lộ ra vẻ mặt kì quái: “Chúng ta không nên đánh thức họ.”
Đằng Tử suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Hắn rất mong chờ xem Tiêu Bách sau khi tỉnh lại sẽ phản ứng thế nào…
Tiêu Bách đang gặp ác mộng bị bạch tuột quấn thân, chợt cảm thấy mặt mình đau nhức, ý thức nhất thời thanh tỉnh lại. Chờ hắn mở mắt thấy khuôn mặt được phóng đại đang cười hì hì nhìn hắn, không khỏi ngốc lăng.
“A, cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Đằng Tử liếc nhìn hai má Tiêu Bách bị mình bóp sưng đỏ, cười tươi, không thấy một chút cảm giác tội lỗi.
Tiêu Bách cảm thấy khóe miệng mình giật một cái, không hiểu sao cảm thấy lời thoại này rất quen tai nhưng không kịp nhớ đã nghe qua ở đâu. Tiêu Bách giật giật, vừa định ngồi dậy thì thấy eo bị hai cánh tay siết chặt, lúc này hắn mới để ý tới con sói con đang đè gần nửa người lên mình hắn.
“Đệt, hèn gì ta thấy nặng thế!” Tiêu Bách sắc mặt tái mét, dường như lúc nào cũng có thể phát hỏa.
Do tiếng động lớn quá nên Thew liền bị đánh thức, cậu hơi khó chịu chớp mắt: “…Chào, đồ ồn ào.”
“Mi đứng lên cho ta!” Tiêu Bách vung tay định quăng tên sói con này ra, chỉ tiếc rằng tốc độ của Thew cũng không chậm.
“Aaa——“
Thew cắn lên gáy Tiêu Bách rồi thừa lúc Tiêu Bách đang kêu đau, lập tức nhảy ra sau.
“Mi mi, cái đồ bỉ ổi, đè ông đây cả đêm rồi lại còn dám cắn người!” Tiêu Bách trợn mắt, tức giận gào rống một hồi. Đợi ngày nào đó biến lại thành bộ xương, hắn phải rút gân lột da đồ phản bội này mới được.
“Cùng lắm tối nay tôi để ông ôm lại…” liếm liếm môi dưới, Thew lơ đãng liếc hắn.
“Ôm cái đầu mi, ông đây làm thịt mi!”
“Lên đường đi.”
Thew mặt không đổi sắc dời tầm nhìn, quyết tâm không thèm để ý tới ánh mắt dữ dằn của Tiêu Bách, nhìn sang Đằng Tử, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, dường như nhớ ra cái gì đó, cậu lên tiếng hỏi: “Ngươi có thể cảm nhận được vị trí mạch nước không?”
Đằng Tử vốn còn muốn xem kịch vui, không ngờ Thew lại đem trọng tâm câu chuyện ném lên mình. Nhưng vừa bị hỏi, hắn vẫn rất thành thực gật đầu: “Hơi hơi, cố chút thì vẫn có thể.”
Tiêu Bách đang còn giận, nhưng giờ nghe Thew nhắc chuyện này, ánh mắt hắn bỗng sáng ngời lên!
Hết chương 39

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.