Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 37: Rời đi




Người kia quay đầu lại thấy Tiêu Bách, hình như vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẻ không vui chiếm phần nhiều:”Sao ngươi lại quay về rồi?”
Tiêu Bách sau khi nghe giọng nói quen thuộc, khóe miệng hắn không ngờ lại hơi giật một chút, sau đó cố gắng ép mình dời mắt khỏi thân dưới đối phương, mang vẻ mặt như bị táo bón một lúc lâu mới bình thường lại: ‘Tôi quay lại để tìm ngài nhờ cứu người.!” Dứt lời, Tiêu Bách nhẹ nhàng thả Thew từ trên lưng mình xuống, nhìn về phía người vẫn đang ôm mầm cây nhỏ.
Tuy thần thủ hộ này có bề ngoài to lớn nhưng trong lòng Tiêu Bách đã khẳng định người này chính là cái cây khổng lồ. Vì tinh thần lực cường đại của người kia không biết gạt người.
Thần thủ hộ nhìn thoáng qua cậu thiếu niên nằm dưới đất, nhíu mày: “Sao lại thành ra thế này?” Nói rồi, hắn đi tới gần, đưa tay lên trán Thew
Cự li quá gần khiến cả người Tiêu Bách trở nên cừng đờ, hắn tuy tự cho mình đã rất ‘phi nhân loại’ nhưng so với thần thủ hộ thì thật chẳng bằng đầu ngón út.
“Ngươi đã cho hắn uống bao nhiêu nước sinh mệnh?” thần thủ hộ bỗng mở miêng hỏi
“Một chút cỡ thế này.” Tiêu Bách lấy tay miêu tả, thực ra trong lòng hắn chê còn ít lắm đấy.
Thần thủ hộ trừng hắn một cái. Nước sinh mệnh dù sao cũng chứa năng lượng rất lớn, đối với con người là thuốc bổ đến mức không thể bổ hơn. Người bình thường, nếu như uống quá nhiều có thể do quá bổ mà dẫn đến cái chết
Đương nhiên, tên biến thái Tiêu Bách được xem như loài khác rồi nên thần thủ hộ không xếp hắn vào phạm trù của người bình thường. Song, điều khiến thần thủ hộ ngạc nhiên là thiếu niên nằm trên đất dễ thấy được uống không ít nhưng ngoại trừ việc nhiệt độ cơ thể có xu hướng tăng cao thì bề ngoài không thấy triệu chứng gì khác
“Yên tâm, qua một thời gian là ổn thôi.” Thần thủ hộ có chút buồn bực, lẽ nào người bộ xương này mang theo cũng là kẻ khác loài?
Tiêu Bách dường như không tin lời thần thủ hộ, nhưng nhìn điệu bộ chắc chắn của người kia, hắn lại không có lý do không tin. Có điều…nhìn sắc mặt có tính ‘nhân hóa cao’ của thần thủ hộ, ánh mắt Tiêu Bách hiện lên vẻ kì quái
Do mới đầu không để ý, hơn nữa còn bị thằng nhóc này che tầm nhìn nên Tiêu Bách vẫn không phát hiện ra rằng vẻ bề ngoài của thần thủ hộ giống hắn như đúc, người không biết chắc còn tưởng họ là anh em song sinh.
Thảo nào Tiêu Bách luôn cảm thấy có gì có không đúng. Đệt, dù là ai đi nữa, khi đối diện với kẻ y hệt mình, hơn nữa còn không có *** chắc chẳn đều không có sắc mặt tốt.
Cố gằng kiềm chế cảm xúc dâng trào, Tiêu Bách hơi mất tự nhiên dời tầm mắt, ho khan vài tiếng: “Tôi muốn biết…làm sao người có thể biến thành thế này?!” thực ra trong lòng hắn càng muốn nói: cho dù ngươi có biến thành người cũng không có quyền chiếm dụng dung nhan của ông nha.
Tiêu Bách bực mình không thôi nhưng cũng hiểu nổi đóa với một kẻ còn biến thái hơn mình là không tốt. Nhưng mà…Coi như đã nhịn hết mức, người ta giống y hệt hắn thì thôi đi, đằng này cái bộ phận phân biệt nam nữ lại bị sửa bậy. Thế chả hóa ra mình và cái kẻ không ra nam chả ra nữ này giống nhau, lại còn kiêu ngạo đi qua đi lại, đang âm mưu hấp diêm thị giác của hắn sao!
Thần thủ hộ làm như không nghe thấy Tiêu Bách hỏi, gã nghiêng đầu, quan sát tỉ mỉ biểu cảm của Tiêu Bách. Tiêu Bách bị người này nhìn tới hoảng sợ, hắn vô thức lùi bước, muốn tạo khoảng cách với người này.
“Được rồi, ta vẫn luôn thắc mắc.” Ngay khi Tiêu Bách di chuyển, thần thủ hộ bắt được cánh tay hắn, hơn nữa còn giữ chặt không cho Tiêu Bách có thể cử động.
Tiêu Bách nhất thời khóc không ra nước mắt. Ngươi ngạc nhiên còn chưa đủ hả, ông đây toàn thân ngoài trừ chỗ ấy chưa bị ngươi bắt chước thì thôi đi, ngươi còn thắc mắc cái mịe gì nữa hả.
Đưa tay chỉ vào đũng quần Tiêu Bách, người thủ hộ thắc mắc hỏi: “Cục thịt này rốt cuộc là cái gì hả, sao lại mang hình thù kì quái thế. Ta cũng muốn biến ra nó, nhưng dù đã thử nghiệm rất nhiều lần vẫn thấy là lạ!”
Tiêu Bách vừa nghe thấy, suýt chút nữa đã nhảy lên đạp vào mặt thần thủ hộ. Đệt, tên nhãi này định giỡn mặt mình đúng không. Ngay cả chuyện giống đực tìm giống cái giao phối còn biết, thế mà lại còn hỏi cái ‘cục thịt’ này là gì sao!
Có điều Tiêu Bách chỉ là nhất thời nóng máu, thấy vẻ mặt thắc mắc của thần thủ hộ không giống đang giả vờ, hắn từ từ bình tĩnh lại.
“Người ở đây ngốc bao lâu rồi, đã từng thấy ai khác ngoại trừ tôi chưa?” Tiêu Bách nhẫn nhịn cơn tức, cắn răng hỏi
Thần thủ hộ sửng sốt một chút, sau đó cũng không giấu diếm gì nhưng về thời điểm thì hắn cũng không rõ, chỉ biết trong thời gian dài như vậy, ngoại trừ tinh linh lần đầu gặp kia thì Tiêu Bách được coi như ‘người’ chân chính rồi. Cho nên hắn lắc đầu, vì trong trí thức truyền thừa của hắn thì tinh linh kia không được tính là người, chỉ có bộ xương này mới có thể coi là một ‘người’ thôi.
“Vậy đống thứ người biết kia là từ đâu tới?” Tiêu Bách không tin, nếu không ai dạy, sao thần thủ hộ biết bới móc truyện, thậm chí còn biết nhiều thứ như vậy.
“Sith Tina dạy.”
“Sith Tina là ai?” Tiêu Bách nhăn mày, trong ấn tượng của hắn hình như từng nghe qua cái tên này nhưng lại nhớ không ra là đã nghe ở đâu
“Nàng là một tinh linh”
“Nữ tinh linh?”
Thần thủ hộ thành thực gât đầu, thực ra với hắn mà nói, khái niệm nam nữ là rất mơ hồ, vì chuyện này liên quan đến chút vấn đề nhạy cảm nên Sith Tina cũng chẳng dạy hắn nhiều thứ về phương diện này. Có điều nghĩ cũng đúng, ai lại ăn no rảnh rỗi đi dạy một gốc cây nhỏ mấy chuyện đó.
Cũng bởi vì vậy, cho nên tuy thần thủ hộ biết nhiều nhưng đa phần đều chỉ trên mặt lý thuyết, còn về mặt thực tiễn, hắn có lẽ vẫn còn rất mơ hồ. Còn về mấy chuyện phức tạp như đặc tính nam nữ này thì khỏi nói luôn…
Trong lòng Tiêu Bách cũng hơi rõ rồi, song lại xảy ra vấn đề khác. Theo tình hình bọn họ thấy trong địa đạo của người lùn thì nơi này hẳn đã chìm trong tai họa thời thượng cổ, chẳng lẽ nữ tinh linh kia là kẻ sống sót duy nhất khi ấy?
Hỏi thần thủ hộ nữ tinh linh ấy sau đó đã đi đâu, hắn cũng không biết. Tiêu Bách không khỏi buồn bực, hình như sự kì quái trong chuyện này còn rất nhiều.
Nhưng vì không có cách nào xác định được thời điểm cụ thể, Tiêu Bách cũng lười tiếp tục suy nghĩ vấn đề hại não này.
Đưa tay sờ trán Thew, phát hiện thấy cơn sốt đã có chiều hướng hạ, Tiêu Bách cũng không muốn dây dưa ở nơi này lâu, trực tiếp hỏi thần thủ hộ làm sao mới có thể ra khỏi nơi quỷ quái này
Thần thủ hộ yên lặng một lát, hắn nhìn nhìn Thew đang hôn mê nằm trên đất, sau đó lại liếc sang Diferra đang sợ hãi nhìn mình, sau cùng tầm mắt lại đặt vào người Tiêu Bách: “…Ta muốn đi cùng các người.”
Một ngày có nhiều chuyện xảy ra như vậy đối với cuộc đời dài đằng đẵng buồn chán của thần thủ hộ thì thật khó tưởng tượng được. Cũng vì thế nên đã khiến hắn nổi lên một chút hứng thú với thế giới bên ngoài
“Không thể được!” Tiêu Bách lập tức la lớn, đùa kiểu gì vậy, hắn sao có thể mang theo một người lớn hơn mình quá trời thế này ra ngoài chứ
Thấy Tiêu Bách từ chối, thần thủ hộ cũng không giận, chỉ nhìn chằm chằm đối phương, nhẹ nhàng nói: “Không có ta dẫn đường thì các người đừng mơ ra khỏi nơi này.” Một cậu nói hệt như chậu nước lạnh tạt vào khiến khí thế bừng bừng ban nãy của Tiêu Bách tắt hẳn.
Tiêu Bách nhìn người này phô ra cái vẻ mặt quen thuộc của mình, bỗng cực kì giận dữ: “…Ngươi quá đáng lắm, ngươi điên rồi!” mới đầu nhìn người này tưởng dễ lừa, nhưng không ngờ tới thời khắc mấu chốt lại khiến hắn lật thuyền trong mương. Không còn cách khác, Tiêu Bách đánh cũng đánh không lại, chửi cũng không dám chửi, cuối đành đành cắn rằng, chấp nhận mình xui xẻo. Có điều…
“Ngươi có thể đổi mặt không?”
“Vì sao?”
“Ngươi trông như vậy mà đi cùng ta ra ngoài sẽ dọa người khác!”
“Vì sao?”
“Ngươi hỏi nhiều thế làm gì, bảo ngươi đổi thì cứ đổi đi!”
“…”
“Này, người còn nhớ mặt mũi của Sith Tina không?”
Thần thủ hộ tuy không rõ vì sao Tiêu Bách lại hỏi chuyện này nhưng vẫn gật đầu, đó coi như là người đầu tiên hắn gặp, dù đã qua hơn vạn năm nhưng hắn vẫn còn nhớ được
Tiêu Bách vừa thấy có thể, liền vội bắt đầu hướng dẫn người này. Thực ra nói tới nói lui, chẳng qua hắn chỉ muốn thần thủ hộ biến thành hình dạng Sith Tina. Tiêu Bách cũng không muốn để gã này mang hình dạng của hắn ra ngoài lừa đảo…
Thần thủ hộ nghe vậy sửng sốt, thấy lời Tiêu Bách rất có lý, vì vậy liền thay đổi cơ thể. Tiêu Bách nhân tiện lấy trong không gian ma pháp giới ra một bộ quần áo bình thường cho hắn, lại dặn gã khi đi ra ngoài rồi nhất định phải mặc quần áo, hắn cũng không muốn phải nhìn bộ dạng ‘không ra người’ kia nữa.
Ngồi bệt xuống nghỉ ngơi một chút, Tiêu Bách nhìn bầu trời xanh thẳm, đột nhiên cảm thấy rất mù mờ với chuyện tương lại. Hắn không biết sau khi mang thần thủ hộ ra ngoài sẽ dẫn tới những thay đổi gì, thậm chí cũng không biết lần này ra ngoài rồi sẽ phải đi đâu.
Dường như mọi chuyện trước mắt đều không biết. Hơn nữa bây giờ lại có một chút chuyện rắc rối, vốn ban đầu hắn còn muốn tu luyện tới cấp 9, rời khỏi rừng rậm băng giá, đi tìm gia sản trước đây của mình, nhưng lại không hiểu sao lại lạc tới nơi quỷ quái này.
Kế hoạch ban đầu bị thay đổi, tất cả đều bị đảo lộn, cũng không rõ có phải chuyện xấu hay không, dù sao tới đây cũng không phải không có lợi, chí ít cũng giúp Tiêu Bách tìm được một thanh thần khí, thậm chí còn được uống nước sinh mệnh.
Vừa nghĩ tới nước sinh mệnh, Tiêu Bách không khỏi chấn động, nhìn hướng thần thủ hộ rời đi, ánh mắt của hắn đảo tới con suối bên kia. Tuy rằng hôm nay, thứ này đang còn đọng trong bụng hắn chưa tiêu nhưng dù sao uống nhiều vẫn có lợi.
Đang lén lút đứng dậy, bên cạnh bỗng vang lên chút tiếng động. Tiêu Bách ngừng ngay động tác, quay lại thấy Diferra đã không kiên trì nổi nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện nên Diferra giờ vẫn chưa sắp xếp ổn mọi chuyện trong đầu, khi thấy Tiêu Bách quăng cái ánh nhìn sắc bén, cậu vô thức co người lại một chút
Tiêu Bách nghĩ suốt đường tới đây, mang theo người này gần như vô dụng, vốn trên đường đi, hắn đã nghĩ tới chuyện ném người này đi không chỉ một hai lần, nhưng nghĩ tới gia sản của mình, Tiêu Bách hơi chần chừ. Dù sao thế giới ngoài kia đã không còn giống một ngàn năm trước, có nhiều thứ cho dù có nắm rõ kết cấu vẫn có thể gây ra biến cố lớn, việc trông cậy vào Thew thì phỏng chừng hoàn toàn vô vọng.
Nói cách khác, trong đám người bọn họ, chỉ có Diferra hiểu rõ thế giới bên ngoài nhất, còn lại đều như trang giấy trắng, hơn nữa đầu mối quan trọng đang nằm trong tay người này, tìm ai khác cũng không thay thế được. Đây mới là lý do Tiêu Bách luôn dễ dàng bỏ qua cho Diferra tới tận bây giờ. Dù gì cũng đã sống qua một kiếp, suy nghĩ đắn đo cũng nhiều hơn.
Diferra tưởng Tiêu Bách định ra tay với mình, trong lòng còn căng thẳng. Có nhiều người, lúc mới đầu bị đe dọa thì không sợ, nhưng qua một thời gian, phần can đảm kia rất dễ bị những tác động bên ngoài mài mòn dần dần, nhất là sau khi đã trải qua biến cố liên tục, tinh thần Diferra lúc này đã suy yếu rồi.
Nhưng Tiêu Bách không hề làm gì cậu, chỉ trực tiếp chạy tới con suối kia lấy nước vào lọ. Dù sao cũng đã đi tới đây, dứt khoát giữ Diferra lại chờ khi tìm được di sản của mình đã, hy vọng lần này sẽ không xảy ra sự cố gì, Tiêu Bách lẩm bẩm. Nhưng hắn không biết rằng điều gì càng hy vọng nó không tới thì nó càng tới…
Đương nhiên, đó là chuyện về sau.
Trong lúc Tiêu Bách đang vô cùng vui vẻ lấy nước, hắn dường như trông thấy một thân ảnh mảnh khảnh bỗng xuất hiện sau lưng hắn không một tiếng động.
“Ngươi đang làm gì thế!” tiếng nói trầm thấp pha chút nóng giận, thần thủ hộ không ngờ mình chỉ xoay người đi chút mà người này đã bắt đầu lén trộm nước rồi.
Tiêu Bách kinh hãi, cái bình trong tay thiếu chút đã rơi xuống đất, cũng may hắn phản ứng nhanh, vội đóng nắp bình, sau đó ném vào không gian ma pháp giới, xong rồi mới quay người lại. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong tích tắc vài giây, ngay cả thần thủ hộ cũng không ngờ Tiêu Bách hành động nhanh đến vậy
“Người….” thần thủ hộ trừng Tiêu Bách, đột nhiên không biết nói sao với người này
Tiêu Bách lại giống như gặp quỷ, lập tức đứng dậy, nhảy ra chỗ khác: “Người, người…sao lại biến thành thế này!” nhất thời không tiếp thu được, Tiêu Bách mang vẻ mặt méo mó nhìn cô gái đẹp không nhiễm bụi trần trước mặt. Không, không đúng, tên này vốn không phải phụ nữ. Tầm mắt Tiêu Bách rơi vào bộ ngực lép của thần thủ hộ, lập tức phủ nhận suy nghĩ ban nãy của mình
Thần thủ hộ ôm mầm cây nhỏ, hơi bất mãn nhíu mày: “Chẳn phải ngươi bảo ta biến thành à”
Tiêu Bách nghẹn họng, nhất thời không biết phải nói sao. Thần thủ hộ trừng hắn một cái rồi ngồi chồm hổm xuống, đặt mầm cây nhỏ trong ngực xuống đất, cũng không rõ đang nhắc nhở chuyện gì mà mầm cây nhỏ vừa ngoan ngoãn gật đầu, vừa như không muốn rời xa, cọ cọ thần thủ hộ
Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, thần thủ hộ để mầm cây nhỏ ở lại trông chừng nơi này. Dù sao hắn đi rồi cũng sẽ về, nơi này trước giờ cũng an toàn, thần thủ hộ cũng không lo mầm cây nhỏ bị thương tổn gì. Có điều vẫn không yên lòng, thần thủ hộ bẻ vài cành từ thân cây gốc là mình xuống giao cho mầm cây, thứ này cũng chứa sức mạnh của hắn, vào thời khắc mấu chốt có thể hữu dụng
Lần trước, mầm cây nhỏ đánh lén bọn Tiêu Bách, thứ nó dùng chính là nhánh cây thần thủ hộ cho, chẳng qua năng lượng trong đó sau khi dùng hết sẽ khô quắt lại, nhìn qua chẳng khác nào củi thường.
“Đi thôi, ta đưa các người rời khỏi đi” giọng thần thủ hộ trở nên mệt mỏi, dù sao thì cây gốc cũng là thực thể của mình, bẻ xuống thân thể mình ai mà dễ chịu được. Nhưng so với an nguy của mầm cây nhỏ, thần thủ hộ vẫn quyết định bẻ xuống vài nhánh.
Tiêu Bách ngẩng đầu nhìn sắc trời còn sáng sủa, lại nhìn thần thủ hộ trước mặt, chẳng biết mang tên nhãi này ra ngoài là họa hay phúc, thôi thì cứ ra khỏi đây đã rồi tính sau
Quay đầu nhìn Thew đang hôn mê trên lưng mình, Tiêu Bách ra hiệu cho thần thủ hộ đã có thể dẫn đường được rồi
Vốn còn tưởng rằng hắn sẽ đi ra ngoài, không ngờ hắn lại đi tới thác nước. trong khi Tiêu Bách còn đang buồn bực thì thần thủ hộ đã dang tay ra, sử dụng ma lực mạnh mẽ tách thác nước phía trước ra làm đôi, mở ra một cái động tối om
Tiêu Bách còn chưa kịp kinh ngạc, trên mặt đất lại mọc ra một cái cây to khỏe từ từ vươn dài tiến vào trong động tạo ra một cái cầu tự nhiên nối vào động…

Hết chương 37.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.