Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 48: Lạc Vào Thế Giới Không Có Trong Nhiệm Vụ (11)







Khi môi Kim lân sắp chạm tới môi của hắn, bỗng dưng hắn đẩy ghế ra làm môi hai người từ gần như không có khoảng cách thành kéo giãn ra. Khi hắn nhận ra bản thân làm gì thì cũng như thấy ánh mắt có chút long lanh đọng nước đầy ủy khuất của Kim Lân


Hắn chỉ có thể vội vàng xoa đầu anh ta rồi nói có việc đi mất, hắn chắc chắn bị mắc bệnh gì đó. Phải đi khám mới được! Hắn vội vàng rời khỏi công ty ngay sau khi Kim lân vào phòng hắn chưa được mười phút làm nhân viên trong công ty được một phen bàn tán...


Bỏ lại phía sau Kim Lân vẫn đứng yên trong phòng tổng tài bước chậm dãi ra ngoài, nhiều người chỉ trỏ anh ta cười nói xem có phải anh ta chọc giận gì tổng tài hay không. Kim Lân nắm chặt góc áo mím môi... Anh ta không muốn mất Tuấn Duật... Thật sự yêu hắn.


Lúc này Ngữ Kỳ đang đi mua chút sách làm mẹ, ăn gì tốt cho phụ nữ mang thai, cần lưu ý gì khi làm mẹ... Nói thật cô ở thế giới thực vẫn là ma trinh nữ nha! Bây giờ bắt cô làm mẹ, có quá không vậy trời? Nói vậy chứ Ngữ Kỳ vẫn chăm chú đọc từng chút một không dám bỏ sót bất cứ thứ gì cả. Bước chân cũng vô tư lại không định hướng được mình đang đi từ từ giữa đường


Tuấn Duật trong lòng bối rối lái xe lao nhanh về phía bệnh viện bỗng thấy một thân ảnh quen thuộc chậm dãi bước đi ra lòng đường khi chưa có đèn đỏ!


Trong lòng hắn hoảng nhận ra là cô, lập tức phanh gấp tiếng bánh xe cọ vào mặt đường nghe rít rất mạnh khiến cô đang đọc chú tâm cũng giật mình thấy chiếc xe đang lao về phía mình, theo bản năng ôm chặt bụng... Không được, bảo bảo có làm sao hệ thống liền đem cô thui rồi cho chó ăn.


Chiếc xe phanh hẳn lại gần sát người cô, Ngữ Kỳ thấy xe đã dừng hẳn thở phào một tiếng... Hú hồn, sợ chết bổn cung, còn tưởng bị thui cho chó ăn chứ? Vẫn còn đang hoảng hồn thấy một người đàn ông xuống xe


Nói thật Ngữ Kỳ có chút kì lạ, mỗi thế giới đều ép buộc nam chính nữ phụ nữ chính thấy nhau mới được à? Cô tùy tiện đi mua đồ suýt bị đâm cũng là nam chính nữa kìa? Ngữ Kỳ còn muốn thắc mắc với Tuấn Duật sao lại xuất hiện như bóng ma


"Cô có biết đi đường kiểu như này nguy hiểm lắm không hả? Rốt cuộc cô bị cái quái gì vậy Phương Ngữ Kỳ? Cô muốn chết?'' Tuấn Duật không hiểu bản thân tại sao lại tức giận như vậy, có lẽ là do đứa trẻ trong bụng cô khá quan trọng đối với hắn. Hắn nghĩ vậy...


''Tôi... Không để ý..." Ngữ Kỳ rụt cổ lại nói một câu rồi nhìn, tự dưng dữ dằn với tôi làm gì. Không phải anh cũng không đâm trúng sao?


''Cô...!" Tuấn Duật thực sự có cảm giác muốn bóp chết người phụ nữ này, hắn kéo mạnh cô vào lòng khiến cô bỡ ngỡ, dùng tay bóp cằm cô ép cô ngẩng mặt lên rồi cúi xuống hôn...


Ngữ Kỳ thực sự bỡ ngỡ đến mức mắt cô có thể rớt ra khỏi tròng, nụ hôn trằn trọc thô bạo có cảm giác hắn đang rất giận dữ nhưng cô lại có cảm giác rất quen thuộc và sợ hãi dần tràn lên trong lòng...


Hắn cắn nhẹ môi cô rồi buông ra nhìn cô "Nàng không được chết trước mặt ta thêm một lần nào nữa!"


"... Thừa Ân...?"... Này là sao? Hệ Thống? Hệ Thống??? Ngữ Kỳ trong lòng kêu gào hệ thống mà không dám thở mạnh nhìn Tuấn Duật.


Tuấn Duật bỗng chốc ánh mắt thanh tỉnh đẩy cô ra. Hắn vừa làm gì vậy...? Tại sao lại có ý niệm muốn hôn cô muốn khảm cô vào lòng? Có phải hắn điên rồi không?


Ngữ Kỳ bị đẩy ra cũng hoàn toàn bất ngờ có cảm giác vừa nãy đơn giản chỉ là ảo giác mà thôi vậy, Tuấn Duật vội vã quay người bước vào xe rồi phóng đi mất, tất cả làm nhanh đến mức khi cô hoàn hồn lại thì đã không còn bóng dáng của hắn.


[Hệ thống! Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao ta có cảm giác có khí tức của Khúc Thừa Ân ở đây?] nói thật, cô thực sự sợ cái cảm giác ôn nhu như thật như không của Khúc Thừa Ân, nếu là hắn cô liền muốn mẹ nó quan hệ với ông bà tổ tiên tạo ra hệ thống ngu si này.


[...] người nào đó tạo ra hệ thống ngu si.


Hệ thống kiểm tra một chút, một lúc lâu sau chỉ có tiếng máy móc vang lên thay cho hệ thống đang trốn khỏi ký chủ dữ dằn [Số liệu ở thế giới này không rõ ràng, hệ thống cũng khó có thể xác định.Thỉnh ký chủ phải thận trọng.]


Cảm ơn đã nói điều mẹ nó ai cũng biết, mi nói thật đấy à? Nói vậy cũng nói được sao? Ta mẹ nó quan hệ với ông bà tổ tiên tạo ra mi! Đi một đường Ngữ Kỳ rủa hệ thống như muốn đem ra băm hệ thống thành cám cho heo ăn.


Vào lúc này ở một nơi trong phòng nghỉ của idol, Hoắc Hạ đang nghe lại đoạn hội thoại của cô với Tuấn Duật mỉm cười nhạt gõ nhẹ xuống bàn tạo âm thanh cộp cộp nhè nhẹ ''Khúc Thừa Ân, cũng thật chậm chạp nhớ lại''


"Hạ tiên sinh, tới giờ rồi!" Ngoài phòng có tiếng gõ cửa của trợ lý, Hoắc Hạ khuôn mặt đang từ bí ẩn dần đổi khuôn mặt mỉm cười lãng tử đáp lại trợ lý rồi đứng dậy nhìn máy tính, ảnh nền là Ngữ Kỳ. Anh vuốt ve nhẹ lên luôn mặt cô trên màn hình


''Đợi nàng suốt một kiếp, cuối cùng cũng tìm thấy nàng. Trốn thật kỹ!" Rồi anh xoay người đi bước ra khỏi căn phòng, lúc này hệ thống xuất hiện nhìn màn vừa rồi, trầm ngâm mặt nghiêm trọng một hồi lâu... rồi nhún vai


[Thôi kệ, không phải việc của ta hô hô, ký chủ tự giải quyết, ta còn phải đi hóng các tỷ tỷ xinh đẹp ở hệ thống kế bên đây]


"..." Vị ký chủ nào đó cạn lời, hệ thống nhà ta vừa hám gái vừa vô sỉ đã thế còn xấu tính, ký chủ ta phải làm sao? Online chờ, rất cấp bách!


.


.


.


.


.


(ây da viết thì ý tưởng tự dưng nó nhập vào đầu các nàng ạ :3 ta tính tối nay mới ngồi viết ai dè ngồi đánh tạch tạch cái đã xong chương tiếp, ta hứa sẽ ra đều hơn :> ở thế giới này có điều bất ngờ mà các nàng mong muốn ở thế giới t2)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.