Ngữ Kỳ thả kiếm ra dẫm lên nó lấy đà rồi lộn ngược người nhảy về chỗ của Nguyệt Diệp ôm chầm lấy anh, tay xoa xoa ngực... Hù chết cô rồi, như âm hồn mãi không tan vậy. Rõ ràng tình cảm bị chặt đứt rồi mà tâm ma vẫn cố tình quấy nhiễu được cô? Hù chết cô gái đáng thương rồi...
Lúc này ấn mẫu đơn lại hiện lên màu trắng nhạt gần như không ai hay rồi lại ẩn xuống, khi muốn nói một lời đã định khó mà thay đổi được.
Nguyệt Diệp bị ôm cũng bất ngờ nhưng một giây sau anh mỉm cười đến mức Ngữ Kỳ muốn che mắt lại, anh ôm lại cô hôn lên tóc nhẹ nhàng nói
"Ngữ Kỳ, ta yêu muội!"
Ngay lập tức ấn sen của hai người phát sáng đến chói loá, cô theo bản năng lấy tay khác che mắt lại vẫn vùi người vào lòng của anh.
Mọi người ở đây vốn đều đầy thương tích lúc này sắc mặt đều giãn ra vết thương cũng dần khép lại, Bắc Kha kinh ngạc nhìn
Tâm Hoa?!
Phàm Minh đi ra ngoài nhìn vào tránh ánh sáng của ấn, cảm thấy cái ấn đấy vô cùng đáng ghét.
Trưởng Lão Bính là người đầu tiên ngồi dậy, kinh hỉ đến mức chòm râu run lên khoé môi cũng cười đến không khép nổi nào.
Tâm ma vốn vẫn còn nhưng bị ánh sáng của ấn sen làm tan, Bắc Hàn nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau kia tâm lại rỉ máu...
Khi hắn nhìn vào kiếp đầu qua thức hải của Lộ Lộ, hắn và cô ngược luyến nhau nhưng lại quấn quýt không rời. Lộ Lộ ở kiếp đầu chỉ là một nha đầu gia đình gọi là khá giả trong một thành của nhân gian, nàng ta hồi đó bị bắt gặp đang câu dẫn anh rể của tỷ tỷ ruột bị Ngữ Kỳ nhìn thấy, cô nhìn thấy khi đi tìm nàng ta vì nàng ta cũng có thiên phú về linh căn. Nhìn thấy rồi mới quyết định không đem nàng ta về vì cảm thấy tâm quá không sạch sẽ chỉ sợ tu tiên thành tu ma, kết quả nàng ta bị tỷ tỷ phát hiện nháo đuổi ra khỏi nhà lang thang khắp nơi thì vô tình được trưởng lão Ất đi xuống nhân gian thấy nàng ta có song linh căn hoả mộc thì đem cô về, để cho Bắc Hàn nuôi dưỡng nàng ta. Bắc Hàn cũng rất thương nàng ta ở kiếp đầu nhưng cũng chỉ coi như con gái, nàng ta điên cuồng hãm lại Ngữ Kỳ bịa đặt về cô, bỏ xuân dược vào cốc của cô rồi thả vào phòng Bắc Kha nhưng Bắc Hàn kịp thấy và cuối cùng kết thành đạo lữ. Bắc Kha bị liên luỵ rất tức giận nói nuôi ong tay áo đồng ý cho Bắc Hàn với Ngữ Kỳ bên nhau mà không phản cảm không dị nghị, nàng ta nhập ma đánh một sống một còn với Thiên Hoa thành thánh nữ của ma tộc, nhưng rồi sao? Nàng ta vẫn rất mê luyến hắn, cuối cùng nàng ta trao đổi với ma tôn ở dưới đáy vực ma tộc cho nàng mượn sức mạnh nghịch thiên để giết Ngữ Kỳ, nàng ta sẽ thả hắn ra. Rốt cuộc mượn thì cũng mượn được nhưng không thể đánh lại thậm chí ma tộc rất sợ ma tôn lại bị nàng ta thả ra, tức giận đến mức phế tất cả võ công tu vi rồi quăng nàng ta xuống đáy ma vực cho chết dần chết mòn ở đó. Kiếp thứ hai nàng ta nhờ vị trí đời trước biết tìm ra rất nhiều bảo vật trong đó có tẩy tuỷ đơn, nàng ta vậy mà tẩy được thiên linh căn hệ Hoả!
Còn Bắc Hàn kiếp thứ hai thấy được tất cả những gì mình đã làm, thậm chí nhớ tới lời thề của cô ở kiếp trước. Hắn ngước lên nhìn khoé mắt Ngữ Kỳ đến mức cô nổi da gà vùi mặt vào ngực Nguyệt Diệp
"Bắc sư thúc, ta nghĩ người cần cho tất cả chúng ta lời giải thích về ma khí ngày hôm nay" Nguyệt Diệp lạnh nhạt nói.
"Nguyệt Diệp, huynh tin ta không?" Ngữ Kỳ lâu lắm mới dùng thần thức để nói chuyện với anh
Anh quay ra nhìn cô rồi gật nhẹ đầu, Ngữ Kỳ thở phào một tiếng rồi chỉ Lộ Lộ đang nằm không dậy nổi ở góc tường.
"Ta để ý kĩ rồi, Sư phụ là người có tu vi cao nhất ở đây không hề dễ có tâm ma. Nhưng từ khi nàng ta tới đây năm lần bảy lượt có chuyện xảy ra, các chư vị ở đây có nhớ tới cái ngày ta rơi xuống vực ma tộc không?"
Tất cả lắng nghe cô gật đầu, Bắc Kha cũng gật đầu. Cô nhìn Bắc Hàn rồi nói tiếp "Hôm đó chính mắt ta nhìn thấy nàng ta rõ ràng vẫn có thể nắm chặt cành cây ở vách vực ma tộc, nhưng khi sư phụ muốn tới cứu ta trước vì cây của ta sắp gãy thì nàng ta cố tình như sắp ngã. Sư phụ là người công tư phân minh sẽ lựa chọn ai không thể trụ được lâu để cứu, hôm nay các vị có thể không tin lời ta nói và thắc mắc tại sao không nói ra đơn giản bởi vì nàng ta sẽ cho rằng ta vu oan nàng ta. Chỉ là lúc này sư phụ đã vào được thần hải thức của nàng ta, sư phụ người nói xem?"
Hắn nhìn lại cô thấy ánh mắt cô trong suốt xinh đẹp, khi cô nói câu công tư phân minh như châm chọc hắn vậy, lại nhìn sang Lộ Lộ không nói được gì chỉ lắc đầu nguầy nguậy vẻ mặt cực kì sợ hãi cùng chật vật.
"Đúng thế, nàng ta là cố tình." Bắc Hàn nói xong lời này trong tâm lại như bị cứa đau, nghĩ đến Ngữ Kỳ bị mình kiếp trước không cứu dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn kiếp này thì lại như thản nhiên bình thản... Có lẽ cô cũng nhớ được kiếp trước...
"Bây giờ nàng ta đang che giấu ma khí nữa, nàng ta dùng máu trẻ con da thịt của phụ nữ xinh đẹp và xương của đàn ông để thu luyện." Hắn bổ xung thêm, thứ hắn thấy trong thức hải của nàng ta thực sự quá ghê tởm. Nghĩ đến kiếp trước hết ôm rồi lại nắm tay rồi cười với nàng ta làm hắn muốn đi ngâm nước kì cọ người.
"Đệ tử không có!" Nàng ta dù gì kiếp đầu cũng là ma nữ, mấy việc giết này cũng không ảnh hưởng tới nàng ta miễn có lợi ích là được. Che giấu ma khí cũng là chuyện rất dễ dàng, nàng ta cứ tưởng kiếp này đã che giấu rất tốt nhưng lại tính sai một ly. Nếu biết trước hại Ngữ Kỳ sẽ gây kích thích tới Bắc Hàn thì dù có giết nàng ta cũng không dám đụng tới cô nữa.. Chỉ là trên đời không có thuốc hối hận.
"Không có?" Nguyệt Diệp lúc này mới lên tiếng, anh không mỉm cười nữa tháo chiếc vòng cổ trên cổ Ngữ Kỳ ra...
.
.
.
.
.