Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 122: Đại Sư Huynh, Đừng Chạy! (15)




Con mèo đen trên cây mắt sáng trưng, chết đi sống lại à? Hắn suy tính một lúc rồi duỗi người dài một cái ngáp nhảy xuống đất bỏ đi. Bỏ mặc Bắc Hàn ở lại...


Lộ Lộ bên này ngồi tu luyện với một vũng máu lớn bao trùm xung quanh, khí đỏ liên tục chảy vào cơ thể nàng ta.


"Lộ nhi của ta, nàng thế mà sắp đột phá lên kim đan rồi." Con mèo đen cười cười dành cho nàng ta một lời khen.


Nàng ta mỉm cười nhất thời cảm thấy rất đắc ý, tập trung tiếp tục hút khí đỏ vào trong người. Con mèo đen hiện thân thành một nam tử cao tầm 1m9 khí chất yêu nghiệt lẫn mang chút phong tình, Lộ Lộ hoảng hốt muốn kêu hắn biến về hắn cười đặt tay lên môi nàng ta vừa nói vừa lôi ra một cái hầu bao


"Không có ai ở đây, đừng suy nghĩ, ta muốn nàng cầm thứ này. Cố gắng ép sư phụ của nàng mang theo nó, nó sẽ có tác dụng cho việc sư phụ nàng để ý tới nàng hơn đấy" Phàm Minh nói, nhìn ánh mắt của Lộ Lộ vui mừng liền cảm thấy vô cùng ngu xuẩn.


Thứ hắn đưa không hề có tác dụng đó, nhưng có tác dụng nhớ đến tiền kiếp trong giấc mơ. Thứ này chỉ hữu dụng với người thực sự có khúc mắc chưa nhớ ra mà thôi. Còn đã quên sạch thì cầm bên người như đồ bỏ đi, hắn cảm thấy mình bắt được mấu chốt vấn đề sau lời nói của Ngữ Kỳ.


"Nhưng còn Hoạ Ngữ Kỳ...?" Lộ Lộ lo lắng, một ngày thấy nàng là một ngày càng uất nhục.


"Lộ nhi, ta nghe ngóng sắp tới môn phái sẽ xuống núi làm nhiệm vụ liên quan đến phục yêu. Chúng ta sẽ tương kế tựu kế giết Hoạ Ngữ Kỳ ở đó.. Nhưng trước khi tới ngày đó nàng cũng nên cố gắng tìm tinh hoa trời đất cho ta." Phàm Minh vuốt ve khuôn mặt của nàng ta cười.


Hắn nhớ tới cô dùng võ công của Băng Thanh Thiên Hoa liền có chút âm u, nó là võ công đánh bại cả ma tôn thượng cổ hồi xưa. Vốn tưởng rằng đã thất truyền nhưng hôm nay lại xuất hiện, điều đáng mừng là hắn để ý kỹ có vẻ như cô chưa học được Tâm Hoa. Chỉ cần Tâm Hoa chưa làm ra thì ma tôn hay hắn đều có thể nắm phần thắng.


Đêm đó.


Nguyệt Diệp lại một đêm không về làm cô buồn bực muốn chết, bỗng nghe thấy tiếng cửa sổ khẽ mở cô nhướng mày nhìn thấy con mèo đen đi vào.


[Ký chủ, ma vương!] 09 nhắc nhở tốt bụng, mỗi ngày cố gắng làm hệ thống tốt để cô không đánh nó sau khi xong thế giới này...


Ngữ Kỳ hừ lạnh một tiếng ngay lập tức lại gần túm gáy con mèo nhìn "con mèo này vừa đen vừa xấu, đã thế còn lắm lông. Nhìn chẳng đẹp tí nào cả, đã thế còn là mèo hư trèo vào phòng người khác không xin phép! Ta phải phạt ngươi!"


[...]


"..." màu da là màu đen tất nhiên đen rồi! Còn nữa lông thì sao? Kì thị mèo lắm lông à? Mèo biết xin phép vào nhà à? Nếu ta xin phép ngươi lúc này ngất rồi! Nữ nhân này có bệnh!


"Ngươi có thích mấy thứ tròn tròn không?" Ngữ Kỳ vo một mẩu giấy rồi ném, chỉ vào nó nhìn Phàm Minh mắt sáng lên nói


"Mau lấy nó về đây!"


"..." Ta không phải là chó, cũng không phải mèo chính cống.


[Ký chủ, bổn hệ thống mới nhắc hắn là ma vương rồi đó...] 09 e ngại vụ 404, nhắc lại.


[Ta biết, nhưng bây giờ hắn là mèo. Trêu một chút cũng chẳng sao] Ngữ Kỳ cười nhạt một cái, dám thả tâm ma lung tung làm cô bị Bắc Hàn ôm.


Thấy Phàm Minh không chịu đi cô liền đánh một cái vào mông mèo của hắn nói: "Còn không biết nhặt? Đúng là con mèo đần độn, lắm lông!"


"..." xin nhắc lại một lần nữa, ngươi kì thị mèo lắm lông hả?!


Vì mò tin tức, hắn nhịn! Hắn là mèo... Phi, hắn là người co được giãn được. Phàm Minh chậm chạp đi lại gần ngậm mẩu giấy đi về phía cô thả vào tay. Ngữ Kỳ ngay lập tức dùng uy lực quăng mẩu giấy qua cửa sổ xa đến mức dùng thần thức cũng không thấy mẩu giấy đó đâu nữa, cô mắt sáng lên nói


"Mau nhặt nó về!" Mi mau đi luôn đi tốt nhất đừng tìm thấy!


Phàm Minh mới không phải mèo thật sự, khômg thèm đụng đậy chai lì ở trong phòng cô không ra. Ngữ Kỳ thấy đuôi nó quật qua quật lại trên giường lộ ra bi toàn lông của mèo, cúi đầu xuống tay chọc chọc vào...


Mềm! Đó là thứ đầu tiên cô nghĩ!


Phàm Minh ngay lập tức dùng vuốt mèo cào cào vào mặt cô mấy cái, nữ nhân thần kinh! Nữ nhân có bệnh! Dám sờ vào... của ta! Ngay lúc cô chưa kịp hoàn hồn thì nhảy ra khỏi cửa sổ đi mất. Để lại trên mặt cô mấy phát cào đỏ dài nho nhỏ...


[...] tự tạo nghiệp, không thể sống...


Sau đó liên tiếp nhiều hôm Phàm Minh cũng không hề tới nữa. Cũng như Bắc Hàn sau khi biết mình có tâm ma liền bế quan, Lộ Lộ gọi mãi không chịu ra đành phải nói người nhận hầu bao ta sẽ không tìm người cho tới khi người dừng bế quan thì thôi, thì hắn mới ra cầm rồi ngay lập tức bế quan.


Bắc Hàn cất hầu bao trong tay áo bắt đầu tu tâm bế quan... Nhưng hắn bắt đầu nhận ra một điều không ổn rằng là...


Mỗi lần hắn bế quan tịnh tâm lại nhớ đến cái gì đó, dù thấy kì quặc nhưng đều là mảnh vỡ vụn không nhớ rõ nổi. Tự tính thời gian mình bế quan cũng đã 7 tháng, trong vòng 7 tháng đó hắn vẫn cho một đệ tử theo dõi tình hình của Ngữ Kỳ.


Nguyệt Diệp phải xuống núi cùng Bắc Kha đón đồ đệ mới có song linh căn trong vòng 7 tháng không hề có mặt ở đó. Nhưng chiếc vòng cổ vẫn luôn phát sáng thể hiện anh vẫn luôn bên cạnh bảo vệ cô. Ngữ Kỳ thì vẫn chăm chỉ luyện tập, đi chơi với Tần Khoa. Tóm con mèo đen hành hạ nó đến mức nó cào khắp mặt mới thôi, tất cả hành động đều được đệ tử kia thu lại trên quả cầu ghi nhớ.


Bắc Hàn vuốt ve hình ảnh cô đang cười vui vẻ trong lòng lại nhói đau... Cô nguyện ý cười với người khác còn hơn là hắn. Bế quan 7 tháng nhưng chưa từng tới tìm hắn...


Lắc nhẹ đầu không cho bản thân suy nghĩ miên man nữa, hắn bắt đầu nhắm mắt bế quan. Lần này hắn phải tập trung bế quan sẽ không dừng nửa chừng nữa!


.


.


.


.


.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.