Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 44: ngăn cản ông xã "hờ" yêu đương với nữ chính (15).






Tịnh Hề mua sắm cho bản thân mình chán chê rồi thì lại mua cho Trầm Ngạn.
Cô đi qua khu hàng bán quần áo cho nam, trong lòng lại nổi lên máu tiêu tiền. Lập tức đòi kéo Trầm Ngạn vào đó.
Trầm Ngạn không muốn vào chút nào...
Từ nhỏ cho tới lớn, những món đồ anh mặc đều được đặt riêng, thiết kế riêng chứ...
Đây là lần đầu bị ép đi mua quần áo đấy.
Thấy bộ dạng không muốn của Trầm Ngạn, Tịnh Hề nài nỉ: "Đi đi mà! Em muốn mua quần áo cho chồng em nữa!"
Hai chữ "chồng em" trực tiếp đánh bay mặt mũi của Trầm Ngạn, anh ngoan ngoãn đồng ý vào theo cô.
\[...\] Đồ đàn ông dễ dãi! Rồi ngươi sẽ hối hận khi đi với kí chủ.
Hai người nắm tay nhau đi vào cửa hiệu.
Nói đúng hơn là Tịnh Hề lôi Trầm Ngạn.

Cô nhân viên tư vấn thấy một cặp nam nữ giá trị nhan sắc nghịch thiên đi vào, hai con mắt liền sáng lên, rất nhiệt tình: " Hai vị cần tôi trợ giúp gì không ạ?"
Trầm Ngạn không buồn trả lời, Tịnh Hề phất phất tay: "Đi làm việc riêng của cô đi." Dứt lời, cô buông tay Trầm Ngạn ra, bước vào xem, lựa chọn các loại kiểu dáng.
Cô nhân viên:"..."
Cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt không tự chủ được mà đỏ lên. Một thân khí chất này, thân phận của anh chắc chắn không thấp.
"Tiên sinh, trong lúc chờ em gái, anh có thể ra ghế ngồi ạ."
Trầm Ngạn cau mày thật nhẹ, anh lạnh nhạt nói: "Cô ấy là vợ của tôi. Không phải em gái."
Cô nhân viên tỏ ra thất vọng. Người đàn ông như vậy mà đã có vợ rồi ư?
Nhớ lại cô gái váy xanh đi cùng anh...
Thật sự rất...hợp đôi vừa lứa.
Bọn họ quả là kim đồng ngọc nữ.
Tịnh Hề rất nhanh đã quay lại, Trầm Ngạn thu hồi lại dáng vẻ lạnh nhạt, anh cười thật dịu dàng. Nhưng khi thấy cô ném một đống quần quần quần áo áo, anh thực sự không cười nổi nữa.
Tịnh Hề hớn hở: "Anh vào phòng thử đồ mặc cho em xem."
Trầm Ngạn:"...."
Thấy nụ cười ngọt ngào của cô, anh không nỡ chối từ, đành bất lực làm theo.
"Tiểu Hề, anh không cài được cái này."
Tịnh Hề đang ngồi lướt Weibo, nghe thấy tiếng Trầm Ngạn, cô đứng dậy, nhấc giày cao gót tiến vào.
"Sao thế?" Vừa mới vén rèm lên, người đàn ông đã túm lấy eo cô, kéo vào trong.
Trầm Ngạn bóp bóp bàn tay mềm mịn của cô, đặt trên cổ: "Anh không biết đeo cà vạt kiểu này?"
Tịnh Hề:"..." Anh không biết thì bảo tôi làm gì?
Tôi đã đeo cà vạt bao giờ đâu?

Cô gọi chuột nhỏ ba, bốn lần song không thấy phản hồi...
Nó lại đi đâu rồi?
Tịnh Hề móc điện thoại ra, gõ: \[ Cách để đeo cà vạt cho đàn ông?\] cô bảo: "Anh đợi em tí."
Trầm Ngạn nhìn hành động của cô, không có ngăn cản.
Xem đi xem lại, đảm bảo là mình biết làm rồi. Tịnh Hề mới nhét điện thoại vào túi. Giơ tay lên, bắt đầu thắt.
Một phút sau...
Hai phút sau...
Năm phút sau...
Vẫn không có làm được.
Tịnh Hề dựt mạnh một cái, dây cà vạt thít chặt cổ Trầm Ngạn.
Trầm Ngạn rũ mắt, cho dù lúc này anh đang trong tình trạng bị siết cổ thì trên mặt không hề có biểu cảm gì hết.
Đấy chỉ là vỏ bọc bình tĩnh bên ngoài mà thôi.
Tịnh Hề để móng tay khá dài. Mỗi khi móng tay cô quẹt qua cổ anh, đụng chạm nhẹ đến yết hầu là người anh tê hết cả lên.
Cảm giác này...
Thật khó tả.
Phòng thử đồ rất hẹp. Tịnh Hề đang chú tâm đến cái cà vạt nên không có để ý đến Trầm Ngạn. Anh chỉ cần đưa tay lên là có thể sờ đến eo thon của cô.
Phòng thử đồ thoang thoảng mùi kẹo đường, mùi hương từ cơ thể cô thật khiến anh si mê.
Khi Trầm Ngạn quyết định cúi đầu xuống thì Tịnh Hề bực bội buông tay, cô vén rèm đi thẳng ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Thay lại bộ cũ đi. Chúng ta mua hết rồi về."
Trầm Ngạn:"..." Tụt hứng!!!
Trầm Ngạn là nam phụ, lại là một nam phụ rất đẹp trai. Anh thử bộ đồ nào trông cũng "ngon". Tịnh Hề hài lòng mua luôn nửa cái cửa hiệu mới thôi.
Thanh toán bằng thẻ xong xuôi. Hai người xách đồ, lái xe đi về.

Tiền quản gia lúc khi thấy thiếu gia cùng thiếu phu nhân đi mua sắm, mang về đống quần áo khiến ông suýt đánh mất hình tượng.
Thiếu gia thế mà cũng có ngày dùng mấy cái này ư?
Cậu ấy đã trưởng thành rồi...
Đều nhờ thiếu phu nhân.
Phải báo cho phu nhân bên kia mới được.
Xúc động quá.
Ban ngày không gặp được Nhiễm Sương, ban đêm Tịnh Hề không dám đi đâu. Cô sợ mình chết vì đau tim lắm.
Người cố tình không muốn gặp, ma lại mò đến.
Đêm hôm đó, sau khi rải bùa khắp phòng, Tịnh Hề mới an tâm đi ngủ. Chỉ là tới canh ba, điện lại tắt, tiếng gõ cửa lại vang lên. Vẫn là nhịp gõ chậm chạp như trước.
Tịnh Hề:"..." Con ma này không thể xuất hiện bình thường được à?
Tuy biết đó là Nhiễm Sương nhưng Tịnh Hề vẫn không dám mở cửa. Cô bảo Xích Hồng bay ra đưa ả vào.
Gặp lại Nhiễm Sương, Tịnh Hề rất kinh ngạc.
"Cô bị làm sao thế?" Cô ả ma này mình mẩy đầy vết thương đen, linh hồn cũng mờ nhạt hơn. Đây là...
Bị đánh vào hồn thể.
Ai làm chuyện này vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.