Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 16: ngăn cản em trai nam chính hủy diệt thế giới (16).






Cho dù Tịnh Hề tìm mọi cách đuổi người đi, Tịch Mộ luôn lấy cớ: "Thân là một vị hôn phu tốt, không thể để tiểu hôn thê ở nhà một mình được."
Đau não!!!
Con hàng này mặt dày ghê!!!
Hết cách, Tịnh Hề ném cho hắn cái chăn để ngủ ngoài sô pha.
May là tên này không đê tiện đến mức đòi ngủ với cô.
Ta vẫn còn là bảo bảo mà.
Trong phòng ngủ, Tịnh Hề nghiêng người ôm lấy cái gối. Khung cảnh tĩnh mịch, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu nhẹ lên mặt cô nhóc, rèm mi cong dài rũ xuống, cặp má mềm như bánh bao. Trông cô không khác gì một tiểu tinh linh đang say giấc nồng cả.
Thanh niên áo trắng đứng trước giường. Trong bóng tối, ánh mắt của Tịch Mộ như ánh sao nhìn chằm chằm Tịnh Hề. Hắn nhẹ chân bước đến gần, cúi đầu xuống, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc trước trán cô nhóc.
Tuy đây mới chỉ là lần thứ ba họ gặp mặt....
Nhưng cô nhóc này đáng yêu đến nỗi khiến hắn thích không buông.
Mỗi hành động của cô moe tột cùng khiến tim hắn như nhũn ra.

Ngay từ lần đầu gặp gỡ, hắn đã nhận định đây là cô vợ nhỏ của mình.
Của mình hắn....
Nghĩ đến gia đình họ Cố, ánh mắt Tịch Mộ có chút u tối.
Sao bọn họ lại để bé con sống thế này chứ?
\[ Ting! Độ hảo cảm của nhân vật đối với kí chủ là 65%.\]
Tịnh Hề khò khò đương nhiên không biết gì cả. Chuột nhỏ đang xem phim trong không gian hệ thống nghe thấy âm báo của thanh đo liền cảm thấy kì cụt.
Uể??? Giờ bên ngoài là nửa đêm rồi sao nam phụ đại nhân lại tăng độ hảo cảm?
Chẳng lẽ là....
Không được! Bổn chuột không được nghĩ bậy bạ!!!!
Muốn biết à? Thì ra xem thôi!
Chuột nhỏ lặng lẽ chui ra khỏi không gian và nhìn xuống dưới.
Suýt thì lòi mắt chuột ta rồi!
Nó nhìn thấy Tịch Mộ dí mặt lại gần kí chủ nhà nó!!
Ối giời ơi!! Hắn ta định làm gì???
Có nên gọi kí chủ dậy không?
Gọi cô ấy dậy thì nam phụ bị đánh chết mất!
Không gọi dậy thì....
Đang suy nghĩ miên man, tự dưng Tịch Mộ hôn nhẹ vào trán Tịnh Hề. Xong hắn đứng thẳng, nhẹ chân ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Chuột nhỏ:\[.....\] Là nó suy nghĩ nhiều sao? Quên mất kí chủ bây giờ còn trẻ con mà!
Chuột nhỏ vô cùng sầu não, lăn lại vào không gian hệ thống để kiểm điểm bản thân.
Sao nó có thể đen tối đến vậy chứ??

Vẫn là không nên nói cho kí chủ thì hơn.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bốn năm sau.
Tịnh Hề vẫn sống trong khu đô thị Vũ Hoa, chỉ là cô không ngờ tới Tịch Mộ lại là hàng xóm của cô.
Là hàng xóm đó!!!
Hắn sống cùng một toà nhà, cùng tầng, chỉ khác mỗi số phòng thôi.
Chưa kể tên này cứ đến buổi tối là chạy sang phòng cô đòi nấu cơm. Điều này khiến thím Lý bớt việc đi nhiều....
Ừm, cơm hắn nấu rất ngon nữa!!
Thế nên đối với hành động này của hắn Tiểu Hề rất hưởng thụ, một chút phản đối cũng không có.
Có người cơm bưng nước rót cho sao ta phải ngại?
Trong bốn năm này, tình cảm của nhân vật nam nữ chính tiến hóa vèo vèo. Giờ trong vòng hào môn, ai ai cũng biết tổng giám đốc Tịch có một cô bạn gái sủng sủng lên trời.
À, còn nữa! Độ hảo cảm mà cô thu thập được từ Tịch Mộ đã lên tới 85%. Chuột nhỏ bày tỏ rất hài lòng với tiến độ này.
Tịnh Hề bây giờ đã lên cấp ba, cơ thể dậy thì thay đổi rất nhiều. Cô đứng ngắm gương mặt mình trong gương.
Quá đẹp rồi!
Không hổ là mặt của ta!
Ngắm mãi không chán!
Mỗi lần đi tắm phải ngắm nửa tiếng mới được!
\[....\] Nó quen rồi, thật đấy!
Độ tự luyến của kí chủ đã thăng cấp thượng thừa.
Ngắm chán ngắm chê, Tịnh Hề mới bước ra khỏi phòng tắm. Ngồi lên ghế sô pha, bật tivi.
Để cho Tịch Mộ có thể thuận tiện nấu cơm tối, cô có cho hắn chìa khóa căn hộ này.

Nhưng mà...
Bây giờ đã gần bảy giờ rồi mà hắn ta chưa về!!!
Trước đây khi không thể về được hắn đều gọi cho cô.
Cầm điện thoại lên, không có cuộc gọi nào cả.
Thôi thì ăn mì gói một bữa vậy.
Bốn năm tập luyện, Tịnh Hề giờ có thể nấu được một bát mì ngon.
Con người ấy à, rồi cũng phải trưởng thành!!!
\[....\] Trưởng thành của cô là nấu được bát mì ngon đấy à?
Chuột nhỏ thấy Tịnh Hề định đi nấu mì thật, nó can ngăn:\[ Kí chủ! Nam phụ sắp về rồi. Ngài chờ hắn một tí đi.\]
Tịnh Hề ngồi trở lại chờ thêm một lúc nữa.
Quả thực năm phút sau, cửa được mở ra, một người đàn ông bước vào. Tịch Mộ so với mấy năm trước có chút khác biệt, trở nên thành thục và có sức hút hơn. Hắn đi đến trước mặt Tịnh Hề, cười dịu dàng: "Đợi anh lâu không?"
Tịnh Hề rất rất là đói, cô chống cằm nhìn hắn: "Anh về muộn vậy thì chúng ta đi ăn ngoài đi." Chứ bây giờ mới nấu cơm bao lâu mới được ăn?
Tịch Mộ ngồi xuống cạnh cô, hắn đưa gò má lại gần cọ cọ với má mềm của cô rồi hôn chụt một cái. Đối với hành động có bệnh này, Tịnh Hề đã sớm miễn dịch. Cho dù cô cầm kiếm đánh hắn bao lần y như rằng hắn vẫn hôn hôn chụt chụt.
"Bé con à! Hôm nay đi với anh đến nơi này ăn được không?"
Nghe đến từ "ăn", Tịnh Hề tức khắc gật đầu.
Có ăn là phải đi!!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.