Diêu Nhật Hàn vẫn là
người quen thuộc vị trí ở nước B hơn, nên cậu ta tự nhiên nắm tay Tiết
Lạc kéo cô đi theo mình. Có lẽ dạo gần đây đã quá quen thuộc với sự có
mặt của cậu trong cuộc sống của cô, nên cô cũng dần dần không bài xích
sự động chạm mang theo vài phần thân thiết này nữa.
Một thay đổi
nho nhỏ này làm cho Diêu Nhật Hàn vui cười hớn hở, nhưng người trong
cuộc thì lại một chút cũng không nhận ra. Trừ Thẩm Dật Phàm, Diêu Nhật
Hàn là người đầu tiên cho cô cảm giác có thể nương tựa.
Không
biết vì lý do gì, có lẽ bàn tay cậu thật lớn, khi nắm lấy tay cô ngược
lại vô cùng khắng khít, độ ấm truyền qua từng tế bào xúc giác vừa rõ
ràng, vừa mơ hồ, nhưng đủ khiến cô có nhiều hơn một chút niềm tin. Trong một tích tắc chạm vào nhau đó, trái tim cô đã vô tình mở cửa và công
nhận sự tồn tại của một người gọi là " Diêu Nhật Hàn ".
Nơi Diêu
Nhật Hàn đưa Tiết Lạc đến là một nhà hàng lớn, khi cậu và cô vừa đến
gần, người đứng ở cửa đã nhanh tay mở cửa cho hai người, còn lịch sự cúi đầu chào hỏi bọn họ. Đây có lẽ là tác phong phục vụ ở nơi đây, mặc dù
nhìn qua có vẻ hơi khiên cưỡng, nhưng cô vẫn buộc mình học cách chấp
nhận sự thật khác. Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn mong mình được chào đón
bằng một nụ cười tươi tắn nhiều hơn.
Diêu Nhật Hàn giống như nhìn ra được Tiết Lạc không vui với hoàn cảnh này, cậu nhẹ nhàng nhíu chân
mày một chút. Dù sao cũng đã đến đây rồi, cũng không thể cứ như vậy rời
đi, trước hết cứ ăn ở đây vậy, khi trở về cậu nhất định sẽ đưa ra lệnh
thay đổi cách phục vụ tại đây một chút mới được.
Diêu Nhật Hàn
không nói cho Tiết Lạc biết khách sạn cô đang ở, nhà hàng này, và rất
nhiều mặt bằng địa ốc nổi tiếng khác chính là tài sản riêng của Diêu
gia. Cậu muốn cô được sống một cách thoải mái, mà không phải là cảm giác đang sống dựa vào cậu, cậu biết cô không hề muốn như vậy. Vì nếu là
cậu, cậu cũng sẽ thể không vui vẻ...
Diêu Nhật Hàn nắm tay Tiết
Lạc đi đến một bàn đặt bên cạnh cửa sổ, trước khi đến đây, cậu đã đặc
biệt nhắn tin dặn dò quản lý, nên băng ghế đẹp nhất này đương nhiên sẽ
để dành cho cậu.
Nhà hàng ở nước B có xu hướng phóng khoáng thoải mái, lại thường không thiết kế phòng bao, nên vị trí đẹp nhất thường là các vị trí gần cửa sổ. Ví dụ như là chỗ này, nó có tầm nhìn ra hoa viên của nhà hàng, trong hoa viên trồng rất nhiều loại hoa thơm quý giá có
tiếng, một cây so với một cây càng đắt hơn, giá trị không nhỏ nhưng hoa
nở lại cực kỳ xinh đẹp, mùi hương dịu nhẹ lại không gây kích ứng, ngay
cả những người bị dị ứng phấn hoa cũng không bị bài xích với những loài
hoa đặc biệt này.
" Thấy thế nào? Đẹp chứ?"
Diêu Nhật Hàn
thay Tiết Lạc kéo ghế, để cô ngồi xuống rồi mới đi qua bên kia, ngồi
xuống. Cậu đan hai bàn tay vào nhau, đá mắt ra ngoài cửa sổ, cất tiếng
hỏi ý cô.
Tiết Lạc đón lấy tách trà do phục vụ đưa đến, khẽ gật đầu cám ơn cô ấy, rồi vừa nhấp trà vừa nhìn ra đài phun nước phía xa.
Đài phun nước được xây ở giữa hoa viên, xung quanh được những đóa hoa tôn
lên, càng làm nổi bật sự tồn tại đặc biệt của nó. Quả thật là rất đẹp...
Tách trà của Tiết Lạc không biết từ lúc nào đã bị cô uống hết. Đây là loại
trà đặc biệt của nước B, chỉ phù hợp với khí hậu vùng đất này, vừa thanh vừa mát, lại có hương vị ngọt ngào tự nhiên. Vừa uống trà vừa ngắm cảnh đẹp, kia mới thật sự là cuộc sống đầy mỹ mãn.
" Đẹp thật đó. Cậu làm sao lại biết một chỗ như thế này?"
Diêu Nhật Hàn không ngờ được Tiết Lạc lại hỏi lại mình như vậy. Cậu cũng
không thể nói đây chính là của gia đình cậu xây lên đúng không? Đôi mắt
thăm thẳm của người nào đó lần đầu tiên xuất hiện bối rối, tròng mắt đảo loạn, hàm hồ nói một tiếng.
" Nhà hàng này nổi tiếng mà, tôi may may mắn ngồi trúng vị trí này một lần, hôm nay liền muốn đưa cô đi.
Không ngờ vẫn may mắn như vậy!"
Tiết Lạc cũng không nhận ra điều
Diêu Nhật Hàn nói có chỗ nào sơ hở, cô say mê ngắm cảnh đẹp trước mắt,
lại không nhịn được đem máy ảnh ra chụp vài kiểu. Vừa hay đúng lúc đài
phun nước phun ra, nhìn đặc biệt sinh động hơn rất nhiều.
Tiết
Lạc nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình, lần đầu tiên có loại cảm giác
thỏa mãn đến như vậy. Cô cho máy ảnh vào túi, học theo Diêu Nhật Hàn đan tay vào nhau nhìn ra ngoài, trong lúc cảm xúc dâng trào liền không ngăn được tự nói.
" Tôi nhận ra giữa thiên nhiên và cuộc sống có một
mối liên hệ đặc biệt. Thiết kế đẹp nhất chính là đem thiên nhiên hòa vào thế giới nghệ thuật, từ đó mới nói lên tình cảm của bản thân. Nghệ
thuật đẹp chính là nghệ thuật có hồn, mà có hồn nhất trên nhân loại này, chính là tự nhiên và tình yêu... Tự nhiên và tình yêu lại có mối quan
hệ với nhau, nếu có thể đem tự nhiên vào bản thiết kế, để cắt nghĩa cho
tình yêu, tôi nghĩ, đó hẳn là một sản phẩm tuyệt vời!"
Và đó cũng là sản phẩm trong mơ của cô! Một ngày nào đó, cô nhất định của thế làm được điều đó!
Lời nói của Tiết Lạc không nằm trong chuyên ngành của Diêu Nhật Hàn, nên
những lý giải nghệ thuật như vậy cậu chỉ có thể gọi là cái hiểu cái
không. Bản thân lại không muốn giả vờ hiểu biết, cắt đứt mạch suy tưởng
của cô nên cuối cùng chọn giải pháp im lặng, cúi đầu tự uống phần trà
của mình. Có lẽ về nhà phải tìm hiểu thêm một chút về nghệ thuật thiết
kế chăng...
" Nói hay lắm người bạn trẻ ạ!"
Đúng vào lúc
không gian giữa hai người Tiết Lạc và Diêu Nhật Hàn chìm vào tĩnh lặng
thì một giọng nói đột nhiên cất lên. Người nói không dùng ngôn ngữ bản
địa mà là ngôn ngữ quốc tế nên cô có thể dễ dàng nghe hiểu được. Ánh mắt hai người ở đây không hẹn mà cùng chuyển đến hướng âm thanh vừa phát
ra.
Trước mắt hai người là một ông lão khoảng ngoài sáu mươi
tuổi, dáng người vẫn cao lớn tráng kiện. Ông mặc trên người bộ đồ cao
bồi, râu và tóc đều bạc trắng nhưng lại không hề làm mất đi khí thế của
ông. Không những thế, da mặt của ông có màu hơi đỏ, nhưng tổng thể rất
hàm hậu, dễ dàng tạo cho người khác cảm giác muốn thân cận.
Tiết
Lạc nhìn ông lão trước mắt mà không cách nào chớp mắt. Cô cảm giác,
người này cô rất quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không cách nào nói ra được.
" Sao nào người bạn
trẻ, không vui vì tôi dường đột ư? Thật xin lỗi, tại vì điều bạn nói mấy năm trước tôi cũng từng nghe học trò của tôi nói như vậy nên tôi nhất
thời không kiềm lòng được. Tôi nghĩ nếu có cơ hội, tôi nhất định giới
thiệu hai người với nhau. Mà hình như bạn chưa biết tôi là ai nhỉ? Tôi
quên mất là phải giới thiệu, tôi là Tomson Current!"
Bốn chữ "
Tomson Current " được ông lão nói ra nhất thời làm điểm mờ trong đầu
Tiết Lạc được khai sáng rõ ràng hơn bao giờ hết. Tomson Current, nhân
vật cuối cuốn tiểu thuyết xuất hiện với tư cách là người chủ trì cho một cuộc thi thiết kế. Và ở trong chính cuộc thi này Tiết thị đánh mất tất
cả vì làm mất đi niềm tin của bạn bè trong giới nghệ thuật.
Cô
không thể nào quên được cái tên này. Vì người này mà cô mới muốn liên hệ với Cố Nguyên Phong, học trò duy nhất được danh bài thiết kế huyền
thoại này chỉ dạy... Không cần phải nói, cô cũng biết người vừa được ông nhắc trong miệng kia là nói đến ai.
Tiết Lạc cố gắng gượng cười
một tiếng, đứng dậy cúi đầu chào ông, cho dù cô đối với Cố Nguyên Phong
có khúc mắc đến mức độ nào thì Tomson Current vẫn là bậc thầy thiết kế
mà cô luôn ngưỡng mộ. Cô dĩ nhiên sẽ không vì chuyện quá khứ mà bày tỏ
thái độ không tốt với người mà cô thật tâm kính trọng.
" Xin chào thầy! Con là Tiết Lạc, người có thể gọi con là Elly, con từ lâu đã vô cùng ngưỡng mộ thầy!"
" Ôi, là một bạn nhỏ rất đáng yêu!"
Tomson Current híp mắt cười, hai gò má nhô cao đầy đặn càng làm ông trở nên
giản dị hơn nữa, bàn tay ông vỗ lên vai của cô, cố gắng dùng ngữ âm của
đất nước cô nói chuyện.
" Tôi không ngờ bạn đến từ nước A, tôi
nghe được ngữ âm của bạn vì tôi cũng có một học trò ở đây. Đừng gọi tôi
là thầy, tôi chỉ là một ông già thích du lịch này đây mai đó thôi. Kiến
giải của bạn về nghệ thuật rất thú vị, nhưng vẫn còn non và chưa có ứng
dụng thực tiễn. Tin tôi đi, học hỏi nhiều lên bạn sẽ trở thành một nhân
tài. Biết đâu sau này chúng ta gặp lại, tôi sẽ thấy được bạn thành thục
hơn ngày hôm nay!"
Tiết Lạc hết sức xúc động trước lời nói của
Tomson Current, cô không thể nói lời nào mà chỉ có thể không tiếng động
gật đầu. Ông không cho phép cô gọi ông là thầy, nhưng ông đã vô tình chỉ điểm cho cô. Điều đó chứng tỏ, ông đối với cô có ấn tượng vượt xa những người khác, đây cũng là một đoạn kỳ ngộ.
Tomson Current nói xong với Tiết Lạc thì chuyển mắt nhìn Diêu Nhật Hàn đang bị bỏ quên ở một
bên, ánh mắt nhìn cậu tỷ mỉ từ trên xuống dưới rồi hàm hồ nói.
" Người bạn trẻ, cuộc sống ít che giấu thôi, sẽ mệt mỏi lắm đấy!"