Tiết Lạc cùng Diêu Nhật Hàn ngồi trên khoang ghế hạng nhất. Suốt cả chặng đường hầu như cô đều nhìn ra ngoài cửa, xem mây trắng bị đường bay kéo ra, va đập vào mặt kính. Thời gian cô nghỉ ngơi thật sự hiếm hoi, chỉ khi mệt mỏi đến mức cơ thể không chịu nổi mới bị buộc thiếp đi một lát. Chẳng qua ngay cả thời gian đó cô cũng không chút nào thả lỏng, người nào đó luôn thấy cô mím chắt môi, hai tay níu chặt váy như đang kiềm chế một cơn sợ hãi xuất phát từ một tâm hồn đang trượt xuống ghềnh dốc, bi thiết mà đáng thương.
Diêu Nhật Hàn nhìn Tiết Lạc một hồi lâu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đều đã nhíu chặt. Để ý thấy mồ hôi tinh mịn từ trên trán cô rỉ ra, trong lòng khó chịu đến mức không thể nào áp chế. Bất mãn rút ra khăn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi vừa rỉ ra. Chỉ là, mặc dù anh đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng khi khăn tay vừa chạm vào làn da tinh tế kia, mi mắt cô đã co giật mạnh mẽ, kinh hoàng mở ra, bàn tay nhỏ bé cũng không chậm chạp vươn tay đẩy bàn tay của cậu ra xa, thân thể cũng theo đó co rụt vào một góc.
Đêm tối tĩnh lặng đến vô cùng, hai người ở cùng một khoang không nói được một câu nào. Trong không gian chỉ còn vang lên hơi thở gấp gáp, u uất mà lảng tránh của Tiết Lạc. Cô dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của Diêu Nhật Hàn đang kinh ngạc nhìn cô. Ánh mắt ấy làm cô cảm thấy chột dạ, vươn tay sờ soạng tìm nút mở đèn. Ánh đèn dịu nhẹ bật sáng lên, soi lên gương mặt của hai người vẫn đang nỗ lực duy trì im lặng.
" Tôi chỉ định lau mồ hôi giúp cô mà thôi!"
Diêu Nhật Hàn thu lại khăn tay, cẩn thận gấp gọn lại, thu trở về trong túi áo. Tiết Lạc nương theo hành động của cậu ta nhìn xuống dưới, ngay lập tức cảm thấy chiếc khăn tay kia có chút quen thuộc. Đó không phải là chiếc khăn tay lần đầu tiên gặp mặt cô đã đưa cho cậu ta làm " kỷ niệm " hay sao? Cậu ta vậy mà vẫn giữ lại đến tận bây giờ?
Chiếc khăn tay trên tay Diêu Nhật Hàn quả thật đúng là khăn tay của Tiết Lạc. Lần đầu đụng độ sau khi thoải mái chỉnh cậu một phen đã đem khăn tay đặt vào tay của cậu. Chiếc khăn tay thêu một bông hoa hải đường màu trắng muốt, bên góc trái còn tỉ mỉ lưu lại hai chữ Lạc Lạc. Từ ngày đó đến bây giờ vẫn bị cậu giữ lại, thỉnh thoảng còn lấy ra săm soi rồi nhớ về cảnh mỗ mèo hoang giơ nanh múa vuốt không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thời gian này Diêu Nhật Hàn không ít lần nhớ đến Tiết Lạc. Nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng đến lúc bản thân gặp lại cô thì cô lại xuống dốc đến mức độ này. Cậu cảm giác được, bây giờ dù chỉ là một chút gió thổi cỏ lay, một tiếng động rất khẽ cũng có thể khiến cho người con gái này giật mình sợ hãi. Chưa bao giờ cậu thấy người con gái này mong manh đến vậy. Mỗi khi vô thức nhớ đến những chuyện trong quá khứ, thật sự là càng nghĩ càng thương.
Tiết Lạc hít một hơi thật sâu, giả bộ như vừa rồi không có chuyện gì ép bản thân quay đầu đi. Cái đầu nhỏ vùi vào trong áo khoác, khóe môi khẽ nhếch lên, thả nhẹ âm thanh hêt mức, lí nhí nói ra hai chữ.
" Xin lỗi..."
Diêu Nhật Hàn không nói gì, bàn tay to lớn vươn ra xoa xoa phần tóc lộ ra bên ngoài, rất nhanh sau đó liền thu trở về không để cho Tiết Lạc có cơ hội từ chối.
Hành động của cậu quả thật là làm cho cô ngẩn ngơ một trận...
Cậu ta vừa làm gì vậy? Xoa đầu cô chăng?
Tiết Lạc theo bản năng chạm lên phần tóc vừa bị xoa qua, nhớ lại cảm giác lúc đó đột nhiên trong lòng lại thấy ấm áp. Người kia giống như yên lặng cho cô một loại sức mạnh vô hình. Chẳng qua tại sao cô cảm thấy như vậy thì lại không cách nào có thể lý giải...
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Chuyến bay của hai người kéo dài suốt hai ngày, đến rạng sáng ngày thứ ba thì đáp xuống sân bay của nước B.
Tiết Lạc xách giỏ xách đi lại rất nhẹ nhàng, Diêu Nhật Hàn mang theo nhiều đồ hơn nhưng cũng không chút nào ảnh hưởng đến tốc độ của cậu đi theo bước chân của cô.
" Cô ở khách sạn nào?"
Diêu Nhật Hàn vừa đi vừa hỏi, Tiết Lạc không để ý lắm tùy ý trả lời.
" The King!"
" A, vậy vừa hay! Tôi cũng ở khách sạn đó! Hay tôi và cô cùng đi đi?"
Diêu Nhật Hàn vừa nghe Tiết Lạc nói thì không khách khí cười thật tươi, dĩ nhiên rước lấy một ánh mắt đầy ngờ vực của mỗ mèo nào đó.
Diêu Nhật Hàn mặc kệ Tiết Lạc có không tin tưởng đến mức nào, thản nhiên nắm lấy bàn tay của cô kéo cô rời đi. Ra khỏi sân bay liền bắt taxi đến khách sạn. Ngoại ngữ của cậu rất tốt, trực tiếp dùng giọng bản xứ trao đổi với tài xế người da đen thoạt nhìn vô cùng chất phác khiến tài xế kia cười ha ha, đầu cũng gật liên tục lái xe bắt đầu rời đi.
Tiết Lạc nhìn bàn tay vẫn bị Diêu Nhật Hàn nắm lấy hơi không tự nhiên giựt ra. Tuy không quá vui vẻ vì cậu tự động hành sự, nhưng cô cũng không quen thuộc vùng đất này, ngoại ngữ cũng không quá tốt, có cậu ta đi cùng cũng đỡ tốn công tìm một phiên dịch viên. Nói gì thì nói cô cũng có lợi, đi theo cậu ta cũng không vấn đề gì!
Diêu Nhật Hàn thấy Tiết Lạc không muốn cùng cậu động chạm cũng không suy nghĩ nhiều. Cô không phải còn không đòi xuống xe hay sao? Bước đầu tiếp cận này xem như là thành công.
Diêu Nhật Hàn nhìn Tiết Lạc lại đang nhìn ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ còn lên một độ cong nhàn nhạt hữu tình.
Cảm giác này thật quá tốt!
Chẳng qua tại sao lại thấy tốt thì cậu lại không hiểu! Nhưng mà lý do là gì quan trọng sao? Cậu không quan tâm là được!
Diêu Nhật Hàn rất nhanh đã đem mọi thắc mắc khó hiểu ném ra sau đầu, an an ổn ổn ngồi bên cạnh Tiết Lạc chờ đợi điểm đến tiếp theo.
Đây thật sự là một chặng đường đầy hứa hẹn!