" Lạc Lạc, cậu thế nào rồi?"
Huỳnh Thiên Trúc vừa mở cửa lao vào, khi chưa kịp nhìn thấy người đã nghe thấy giọng nói của cô văng vẳng. Thật đúng là con người có cá tính vô cùng nhí nhảnh.
Sau khi ở trường tạm nghỉ, Tiết Lạc cùng Huỳnh Thiên Trúc đã một thời gian không gặp được nhau, cũng không biết cô ấy bằng cách nào biết được cô nhập viện, không nói tiếng nào liền chạy đến thăm nom.
Bạn tốt quả nhiên chính là bạn tốt, cơ bản là từng nơi từng lúc làm người ta ấm lòng muốn chết đi được!
" Thế nào? Thế nào rồi? Cậu không phải là khỏe nhất sao? Vì cái gì mới một thời gian không gặp đã đi vào bệnh viện vậy hả?"
Tiết Lạc đang nghe nhạc, bị Huỳnh Thiên Trúc liên tục tập kích bằng đống câu hỏi. Cuối cùng không thể chịu được đành phải tháo tai nghe ra tiếp chuyện với cô nàng.
Không thể không thừa nhận, thời gian qua cô cũng rất nhớ cô bạn thân này, nằm viện lại được cô ấy đặc biệt đến thăm, đãi ngộ này xem như không tệ đi!
" Tớ không sao cả, chỉ là áp lực quá độ thôi!"
Áp lực quá độ dẫn đến ngẹt van tim, nếu như không nhờ tài lái xe của Âu Thần Dương quá siêu đẳng kịp thời đưa Tiết Lạc đến bệnh viện thì cái mạng nhỏ này cũng muốn cúng cho thổ địa luôn rồi. Chỉ là điều này cô tuyệt đối sẽ không nói ra. Thay vì để bạn bè vì mình lo lắng, cô tình nguyện tự gậm nhấm nó một mình.
Huỳnh Thiên Trúc cũng không phải người nhạy bén gì, nghe Tiết Lạc nói một chút cũng không nghi ngờ, quay sang liền tóm lấy một quả táo gặm ăn ngon lành.
" Lạc Lạc, cậu nói xem tại sao táo của cậu lại ngon như thế này hả? Tớ đã ăn qua nhiều loại táo cũng chưa từng thấy quả nào giòn và ngọt như táo của cậu. Cậu mua ở đâu vậy?"
Huỳnh Thiên Trúc vừa cắn một miếng, hai mắt đã sáng bừng lên không ngừng xuýt xoa khen ngợi. Chưa ăn xong quả này đã tóm lấy một quả khác, tùy tiện lấy tay chùi một chút đến khi gặm xong quả kia liền cho ngay vào miệng, ăn một chút cũng không ngừng nghỉ.
Tiết Lạc ngẩn người nhìn cách ăn mất hình tượng của Huỳnh Thiên Trúc, lại nhìn những quả táo đỏ mơn mởn đã được rửa sạch sẽ đặt trên đĩa ở đầu tủ cạnh giường bệnh, nhìn một hồi lâu cũng không có ý định chớp mắt.
Những quả táo này là sáng nay Thẩm Dật Phàm đem vào phòng bệnh, cũng là anh cẩn thận đem đi rửa và đặt lên bên cạnh đầu giường. Bình thường Tiết Lạc không quá thích táo, nhìn thấy cũng chỉ trưng cho đẹp, hoàn toàn không có ý định muốn ăn gì. Cô vốn nghĩ trong phòng bệnh nào cũng có vài loại tráu cây, bác sĩ cũng hay khuyến khích bệnh nhân ăn để tăng cường vitamin nên không để ý quá nhiều. Chỉ là đây hình như không phải loại táo thường.
Tiết Lạc nhíu nhíu chân mày, cuối cùng cũng cầm một quả táo nếm thử. Quả nhiên sau tiếng vang giòn tan là một vị ngọt ngào hòa lẫn vào từng tế bào vị giác, thấm xuống cổ họng rồi chậm rãi thấm vào trái tim cô.
Thẩm Dật Phàm, anh đúng là người không thể khiến người khác ghét được mà!
Ngay cả trái cây trên đầu giường cũng tỉ mỉ chọn loại tốt nhất, anh là quan tâm tôi đến mức nào đây?
Tiết Lạc tưởng tượng đến cảnh Thẩm Dật Phàm tra khảo những loại trái cây tốt nhất, cẩn thận chọn trong đó loại ngon nhất, kiểm nghiệm qua từng quả rồi mới đem đến đây. Trái tim nhất thời cảm thấy có chút nghẹn.
Vốn cô không quá tin vào đoạn tình cảm này, nhưng lúc này tình cảm ấy dường như đã đầy hơn một chút, tùng chút một lấp đầy khoảng trống và nỗi lo sợ trong cõi lòng luôn không được bình an của cô...
Huỳnh Thiên Trúc ăn xong hai quả táo, móng vuốt lại đưa ra muốn lấy thêm một quả nữa. Nhưng vừa mới đưa được giữa chừng thì đĩa trái cây đã bị Tiết Lạc không khách khí nâng lên khiến cô không khỏi trừng lớn hai mắt, ai oán nói.
" Lạc Lạc, cậu không thể ích kỉ như vậy chứ? Chỉ là vài quả táo có thể nào so sánh với tình bạn của chúng ta hay sao?"
" Đây là táo người yêu tớ lựa, cậu ăn không mắc nghẹn à?"
Tiết Lạc nâng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vuốt ve khe khẽ từng trái táo, tầm mắt nâng lên thì nhìn thẳng vào mắt của Huỳnh Thiên Trúc, quả nhiên thấy bạn tốt thật sự bị nghẹn, hai tay ôm cổ không ngừng ho khan.
" Sao cậu không nói sớm, tối nay tớ đau bụng nhất định không tha cho cậu!"
Táo của người yêu người ta lựa, làm sao có thể tiêu hóa dễ dàng được?
" Sao cậu không nói là tốc độ của cậu quá nhanh, tớ cơ bản là ngăn khồn kịp!"
" Ách... Hình như đúng là như vậy... Nhưng mà đừng nói chuyện này nữa. Cậu làm thế nào lại nhanh chóng có người yêu như vậy. Trước kì nghỉ vẫn không có cơ mà! Ngoan ngoãn khai ra xem, anh ấy tên gì nào!"
" Anh ấy là Thẩm Dật Phàm, bác sĩ!"
Tiết Lạc cười nhẹ nhàng đáp, một chút cũng không có ý định che dấu. Cái tên của Thẩm Dật Phàm đã khá nổi tiếng, vừa nói ra liền rước lấy một tràng hô to gọi nhỏ vô cùng hào hứng của Huỳnh Thiên Trúc.
Hai cô gái trong phòng say mê nói chuyện, một chút cũng không biết ngoài cửa đã có người đứng đó từ lâu.
Lâm Quân Thần dựa người vào vách tường, một tay xách túi trái cây, một tay cho vào túi quần. Đầu ngẩng lên nhìn trần nhà trắng muốt, khóe môi mấp máy liên tục lặp đi lặp lại duy nhất ba chữ.
" Thẩm Dật Phàm..."
--- ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi tiễn được Huỳnh Thiên Trúc trở về, Tiết Lạc cầm máy chơi game lên đùa nghịch. Khi cô đi vào bệnh viện mọi đồ dùng của cô đầu bị Thẩm Dật Phàm cưỡng chế cầm đi. Anh không cho phép cô dùng điện thoại, cũng không cho dùng máy tính. Cô phải đấu tranh với anh suốt mấy ngày mới được nhân nhượng cầm một máy chơi game chạy bằng pin mà học sinh tiểu học vẫn hay chơi. Bên trong chỉ có trò xếp hình và bắn súng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nhưng đối với một người đã " đói khát lâu ngày " như cô thì tuyệt đối là cực phẩm từ trên trời rớt xuống. Cô một câu cũng không dám kèo nhèo, vội vàng đem đồ ôm vào trong ngực, rất sợ khiến người nào đó đột nhiên đổi ý. Chỉ là cô đâu biết, chính bộ dáng trẻ con của mình lại làm mỗ sói nào đó phiền não thật lâu.
Đáng yêu như vậy, thật như cây kim đâm vào mắt anh!
Thẩm Dật Phàm kết thúc ca giải phẫu có độ khó cao vừa được chuyển đến bệnh viện, anh thật cẩn thận ở trong phòng khử trùng tiêu độc ba lần rồi mới yên tâm thay đồ đi ra ngoài. Hôm nay vì có ca mổ gấp, anh không thể nấu cháo đem đến cho Tiết Lạc, nhưng cũng không muốn cô bị đói liền lên mạng tra một vài tiệm ăn có danh tiếng tốt đặt vài món để người ta chuyển đến bệnh viện. Ngửi được mùi thức ăn thơm lừng phả ra, người nào đó cảm thấy không tệ, hài lòng đem đồ ăn đi đến phòng bệnh của cô người yêu nhỏ bé không báo trước đã đẩy cửa đi vào. Trùng hợp nhìn thấy cô đang xoay xoay trái táo cắn dở trên tay, ngẩng mặt nhìn anh cười lộ ra cái răng khểnh như mèo vô cùng đáng yêu. Câu đầu tiên cô nói với anh là.
" Em không thích ăn táo, nhưng vì của anh đem tới nên em ăn hết rồi!"
Tất nhiên là đã che giấu việc hai trái táo nằm trong bụng của Huỳnh Thiên Trúc. Thẩm Dật Phàm nghe cô nói không khỏi bật cười, không khỏi lắc lắc đầu. Con mèo nhỏ ranh ma này!