Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 63:




Tiết Lạc ở tập đoàn làm việc được hơn hai tuần, danh tiếng của cô càng lúc càng được nâng cao, mạnh mẽ đem những lời đồn thổi bại hoại nhân cách trước đây đều triệt để quăng lên chín tầng mây xanh.
Thật ra cũng không phải là cô làm được nhiều việc cao cả gì. Nhưng chỉ riêng việc có thể lôi kéo Iris, nhà thiết kế nổi tiếng của thời trang Wall trở về làm việc cho Tiết thị đã là một dấu ngoặt lớn khiến nhiều người phải trầm trồ.
Ai chẳng biết Iris là người khó tính? Ai chẳng biết anh ta quái đản? Nhân viên trong công ty muốn tìm gặp anh ta cũng là chuyện khó hơn lên trời chứ đừng nói là có khả năng thuyết phục anh ta kí hợp đồng với tập đoàn.
Tiết Lạc cũng nhờ thế mà ăn hôi anh ta trở thành một thần thoại!
Nói đi thì phải nói lại, giữa một bộ phận sùng bái khả năng của Tiết Lạc, một bộ phận khác lại dấy lên đồn thổi khác rằng để Iris đến Tiết thị làm việc, chính là cô dùng thân thể của bản thân mình đánh đổi.
Đối với lời đồn ác ý này từ đâu mà có, Tiết Lạc hoàn toàn không quan tâm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô để mặc người khác soi mói mình, bởi vậy không bao lâu sau, một số người đã được nhận lệnh điều động cắt giảm biên chế. Tuy không nói rõ nguyên nhân thế nào nhưng thủ pháp giết gà dọa khỉ đủ làm một đám người sợ đến mức run lên cầm cập. Những lời đồn cũng cứ thế biến mất vô tung vô ảnh, giống như một hòn đá nén vào mặt hồ rộng loang nước ra rồi chìm nghỉm, hoàn toàn không để lại chút dấu tích gì.
Tiết Lạc hôm nay như thường lệ lái chiếc xe Audi yêu dấu của cô đến tập đoàn, xách túi hiệu channel đầy phong cách tiến vào tòa văn phòng Tiết thị. Vì một số nguyên do, Vương Nhu quản lý quyết định để cô làm việc trong một văn phòng riêng mà không phải làm việc cùng nhóm. Sắp xếp tuy đặc biệt thiên vị nhưng cô cũng rất vui vẻ tiếp nhận chứ không hề giả vờ thanh cao từ chối.
Con người mà, có thể được ưu đãi tuy rằng đem đến nhiều người đỏ mắt nhưng đồng thời lại có thể tránh được nhiều phiền phức không đáng có. Mà chỉ cần có thể giảm bớt phiền phức, cô sẽ không ngại khiến mình trở nên đặc biệt hơn mọi người. Nhất là khi trong tập đoàn còn có một quả bom nổ chậm, từng giây từng phút nhìn chằm chằm cô kia.
Đi cửa sau cũng là một nghệ thuật. Cô không vi phạm chuẩn mực đạo đức, đi cửa sau cũng chẳng có gì đáng xấu hổ. Người ta đâu phải không muốn đi cửa sau, quan trọng là điều kiện đi cửa sau của bọn họ không có mà thôi.
Tiết Lạc đến công ty, lúc này đã không còn sớm nữa, từ giờ đến lúc chính thức vào làm còn không đến mười phút, nên mọi người hầu như đều đã đến đông đủ, đang ngồi quây quần lại nói chuyện phiếm có vẻ rất hòa hợp.
Tiết Lạc thường không mấy quan tâm đến những chuyện này, cô đi thẳng về phía văn phòng của mình, vừa kéo cửa ra thì từ trên cánh cửa có một bức thư rơi xuống, mũi giày còn vô tình đá phải một vật cứng khiến thứ gì đó bị lăn vào bên trong. Cô không khỏi nhíu nhẹ chân mày, một câu không nói cúi người nhặt lá thư rơi dưới đất, đưa lên ngang mắt lật qua lật lại như đang cầm một món đồ chơi cực kỳ lạ mắt.
Lá thư có màu hồng nhạt, bên ngoài không đề tên người gửi nhưng lại tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt khiến người khác thấy dễ chịu.
Tiết Lạc hơi nhếch môi, cô cảm thấy việc làm này có vẻ rất ấu trĩ, cũng không nghĩ nhiều, vốn định tùy ý để nó ở đâu đó, không đọc cũng không muốn quan tâm. Chỉ là khi cô còn chưa kịp làm gì thì ngoài cửa đã vọng tới một âm thanh nam tính trầm ấm quen thuộc khiến cô theo bản năng liền thấy rùng mình.
" Tôi không nghĩ đến chỉ đi công tác có vài ngày em lại có nhiều người mến mộ như vậy đấy! Tôi có nên tự hào hay không đây?"
" Âu Thần Dương?"
Tiết Lạc kinh ngạc bật thốt một tiếng nhìn dáng người nam tính cao ngất đứng dựa vào cửa, khóe môi mím chặt nhìn chằm chằm vào cô. Không, phải nói là nhìn chằm chằm vào lá thư, vẻ mặt không có thiện ý liền từ ngạc nhiên trở về lạnh lùng, nhàn nhạt nói.
" Anh đến đây làm cái gì?"
" Tôi tại sao không thể đến đây?"
Âu Thần Dương híp đôi mắt đầy nguy hiểm, chậm rãi từng bước tiến lại bên người Tiết Lạc, vươn tay đem lá thư khiến anh chướng mắt trên tay cô giựt xuống, liếc nhìn màu sắc mà ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, không nói tiếng nào đem lá thư xé vụn, trực tiếp quăng vào sọt rác gần đó.
Tiết Lạc nhìn hành động lưu loát của Âu Thần Dương, ánh mắt cô trầm xuống, lạnh lùng quát.
" Anh làm cái gì vậy hả? Ai mượn anh? Thư là thư của tôi, anh có quyền gì xé nó?"
Tiết Lạc lúc này thật khó chịu. Cô vốn cũng không coi trọng lá thư này, nhưng nói gì thì nói đó vẫn là thư của cô. Âu Thần Dương không nói tiếng nào lại xé thư, đó chẳng phải là gián tiếp không xem cô ra gì hay sao?
Âu Thần Dương ngược lại không hiểu những suy nghĩ trong lòng của Tiết Lạc, chỉ cho là cô khó chịu vì lá thư đó tức là coi trọng lá thư, coi trọng người gởi thư. Nếu như vậy anh là cái gì? Anh là người đàn ông của cô, lại thấy cô nhận thư của người đàn ông khác ngay trước mặt anh. Anh làm sao có thể chấp nhận được chuyện như thế này?
Âu Thần Dương bị cơn giận lấn át lí trí, đôi mắt biến về màu đỏ sậm như vằn lên những tia máu đáng sợ. Khi đó anh khong hề quản cô khó chịu thế nào, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là chiếm lấy cô. Đúng, là chiếm lấy cô!
Âu Thần Dương là người suy nghĩ thì sẽ làm. Anh vươn tay kéo lấy bàn tay Tiết Lạc, nhân lúc cô chưa định thần liền áp môi xuống, mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi mềm mại hút hồn của cô.
Qua hai tuần đi công tác, anh lúc nào cũng nhớ đến cô, nhớ gương mặt xinh đẹp của cô, nhớ cô cười, nhớ vành tai mẫn cảm, nhớ đôi môi mềm mại. Dường như tất cả liên quan đến cô đều khiến anh nhung nhớ sâu sắc.
Nhưng cô thì sao?
Không những nhận thư của đàn ông trước mặt anh, hơn nữa còn hung dữ với anh. Có phải vì cô biết anh quá yêu cô nên mới không xem anh ra gì hay không?
Tiết Lạc, em thật biết làm khổ tôi!
Tiết Lạc không hề nghĩ Âu Thần Dương lại có thể bất chấp như vậy. Anh ta đến Tiết thị vậy mà còn dám hiếp đáp cô. Người đàn ông này, chẳng lẽ vì anh ta là nam chính nên có quyền khinh thường người khác hay sao?
Tiết Lạc không để tâm đến Âu Thần Dương say mê gặm cắn bờ môi mềm mại. Cô nỗ lực cắn chặt hàm răng, không cho phép người đàn ông này công thành đoạt đất, một phần là phải cố gắng thoát khỏi cưỡng chế trong vòng tay như gọng kiềm của anh.
Âu Thần Dương rất nhanh cảm nhận được Tiết Lạc dùng sức cản lại sự công phá của anh, chân mày anh hơi nhíu lại, bắt đầu thử biện pháp khác từ từ áp cơ thể nhỏ nhắn của cô vào tường, càng hôn càng say mê. Bàn tay bắt đầu không thành thật di chuyển qua những đường cong mạn diệu hút hồn.
" Lạc Lạc, em không hiểu sao? Tôi là thực tâm yêu thương em, muốn cho em hạnh phúc. Tôi chỉ cần em gật đầu, tôi liền đem tôi và tất cả những gì tôi có làm sính lễ gả cho em... Tôi đã hạ mình như vậy, em không thể vì tôi chân thành mà gật đầu hay sao?
Âu Thần Dương rời khỏi bờ môi Tiết Lạc đổi qua ôm cô vào lòng, bàn tay ôm chặt thân thể của cô run rẩy, khóe môi từng chút dây dưa ở vành tai của cô, lời lẽ mang theo thống khổ đến tận cùng.
Tôi đã hạ mình như vậy, em không thể vì tôi chân thành mà gật đầu hay sao?
Tiết Lạc nghiêng đầu, tránh né hơi thở nóng đến rợn người của Âu Thần Dương, cười đến lạnh lùng.
" Âu Thần Dương, anh đến lúc này còn không hiểu hay sao? Tôi không yêu anh, càng không muốn dính líu đến anh. Anh chỉ nên dành cho Đông Phương Linh mà thôi, tôi không có loại phước phận đó. Tôi chỉ cần sống thật tốt, bảo vệ gia đình. Không muốn giống Đông Phương Linh dựa vào đàn ông làm những chuyện thiên địa bất dung! Anh, không thể buông tha cho tôi sao? Không thể sao? Không thể sao?"
Tiết Lạc cảm thấy đầu óc cô vô cùng choáng váng, càng lặp đi lặp lại câu cuối càng thấy mệt mỏi, giống như sức sống đã bắt đầu rút cạn. Tôi không chịu nổi, tôi không chịu nổi nữa... Anh không thể buông tha cho tôi sao?
Tiết Lạc quả thật không chống đỡ nổi nữa, cô gục đầu xuống, trượt dài trên vai Âu Thần Dương ngã xuống. Trước khi ngất đi, cô có thể nghe rất rõ giọng nói trầm ấm đã dần trở nên điên cuồng khi người đàn ông kia gọi tên cô.
Anh yêu tôi sao? Anh thật sự yêu tôi sao?
Có cũng được, không cũng chẳng sao, vì dù anh như thế nào, tôi cũng không dám yêu anh.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.