Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 39: Ngày đầu tiên đổi chỗ




Hôm nay là ngày đổi chỗ, Tiết Lạc cố tình đi sớm hơn một tiếng so với ngày thường. Mục đích chính là muốn đến sớm hơn Diêu Nhật Hàn một bước.
Bởi vì theo cô thấy, với tính cách cố chấp của cậu ta, sợ là không bao giờ đồng ý cho cô ngồi cùng một bàn.
Chỉ là, vì cái gì cô đã cẩn thận như vậy, cư nhiên vẫn để người ta hẫng trước tay trên đây!
Tiết Lạc mở to đôi mắt to tròn. Buồn bực nhíu chặt chân mày, hai bờ môi khẽ mím, vô cùng khó xử nhìn ai đó đang nằm không khác gì con cá chết.
Diêu Nhật Hàn nằm sải người trên ghế, một tay nâng lên che mắt, một tay đặt ở trên bụng. Gương mặt tuấn tú cứ như vậy bị che đi phân nửa chỉ lộ ra cánh mũi cao vừa phải cùng đường nét đôi môi phớt hồng vẫn không mất đi phần cương nghị.
Thân hình cao ngất thon dài nằm trên chiếc ghế đôi dành cho hai người ngồi vẫn có phần quá khổ. Nên một chân cậu ta duỗi thẳng, gác hờ hững lên chiếc ghế đơn. Còn một chân lại tuỳ ý thả rơi trên mặt đất.
Tư thế nằm bừa bãi như vậy đặt ở trên người khác, ngàn lần đều sẽ khiến người ta gai mắt. Nhưng khi đặt trên người Diêu Nhật Hàn, không nghĩ đến càng thoát ra phần khí chất phong lưu, phóng khoáng. Hơn nữa còn là vô cùng quyến rũ, khiến bất kì phái nữ nào nhìn thấy đều không khỏi đỏ mặt.
Đáng tiếc, trước đây Tiết Lạc đối với Diêu Nhật Hàn vẫn còn tồn tại một phen hiềm khích. Nên nhìn thấy cảnh này cũng tự nhiên mặt không đỏ, tim không đập. Có chăng cũng là buồn bực con cá chết này quá giảo hoạt. Thế nhưng từ sớm đã cẩn thận giăng trước thiên la địa võng, chuẩn bị đón đầu cô.
Tiết Lạc hừ lạnh một tiếng. Đôi mắt to tròn nhẹ nhàng khép lại. Khoé môi cũng theo đó từ từ nâng lên thành một độ cong nhàn nhạt.
Diêu Nhật Hàn, xuống đất nằm đi...
" A..."
Diêu Nhật Hàn căn bản là chỉ giả vờ ngủ. Dù nâng tay lên che mắt nhưng vẫn cố tình lưu lại một khe hở, dùng dư quang nơi khoé mắt quan sát vẻ mặt uất ức mà vẫn không thể làm gì của Tiết Lạc.
Chỉ là, cậu tuyệt đối không nghĩ đến, con mèo hoang luôn luôn giơ nanh múa vuốt này lại có thể ngoan độc như vậy. Cư nhiên còn dám đưa chân không lưu tình đạp cậu xuống đất.
Hành động đột ngột của cô làm cậu dù đã chuẩn bị trước cũng không tài nào thoát khỏi khốn cảnh... Tiếp xúc thân mật với mặt đất...
Diêu Nhật Hàn lồm cồm bò dậy từ mặt đất. Bộ đồng phục được cắt may tỉ mỉ vô cùng vừa vặn với thân hình cao lớn anh tuấn nháy mắt trở nên xộc xệch một cách đáng thương. Đôi mắt phượng hẹp dài mở to trừng trừng nhìn tội phạm gây sự nhưng vẫn không chút yếu thế quăng cái túi màu hồng lên bàn, dùng tư thế tự nhiên nhất ngồi xuống ghế.
" Tiết - Lạc! Cô... "
" A? Bạn học Diêu, bạn học đến lớp thật sớm nha! Tôi hôm nay đặc biệt đến sớm để dành ghế cho bạn học Diêu! Này, nhanh ngồi xuống đi!"
Tiết Lạc mở to đôi mắt vô tội nhìn Diêu Nhật Hàn đang cắn răng gằn tên của cô thành từng tiếng nặng nề. Cứ như thể, người vừa rồi ưu nhã nâng chân đạp cậu xuống ghế hoàn toàn không có chút liên quan gì với cô vậy.
Diêu Nhật Hàn bị Tiết Lạc chặn lời trước làm những lời vừa mới chuẩn bị buông ra đến nơi đều phải nuốt trở về cổ họng. Trong lòng buồn bực bất cam hừ nhẹ một tiếng, cũng không thèm chỉnh lại quần áo mà trực tiếp ngồi xuống ghế.
Tiết Lạc híp mắt nhìn Diêu Nhật Hàn. Cô cũng không thể nào không bội phục khả năng nắm được bỏ được của con cá chết này.
Nếu là người bình thường, bị đạp xuống từ trên ghế có thể nào không giận sao? Dĩ nhiên là không đi!
" Thế nào? Đẹp trai lắm đúng không?"
Diêu Nhật Hàn nghiêng người chống tay xuống bàn quay sang nhìn Tiết Lạc. Tiện thể còn phóng về phía cô một đạo mị nhãn quyến rũ chết người khiến cho tế bào thần kinh thô của cô đều run lên bần bật.
Cậu từ từ đứng dậy, dáng người cao ngất cùng hơi thở nam tính gần như bao phủ trọn vẹn thân hình nhỏ bé của Tiết Lạc. Cô không tự chủ ho khan một tiếng, quay mặt sang chỗ khác, hai gò má cứ như vậy đỏ lên.
Tiết Lạc cũng không phải đỏ mặt vì Diêu Nhật Hàn. Mà là cảm giác đứng dưới bóng dáng nam tính cao lớn của cậu ta làm cô vô thức nghĩ đến Âu Thần Dương.
Kể từ ngày hôm đó cô với anh ta cũng không gặp lại. Không phải là anh ta không tìm cô mà cô đều phải tận dụng mọi thời cơ trốn biệt.
Người đàn ông nào không có mới nới cũ. Cô và anh ta cùng lắm chỉ là bèo nước gặp nhau. Không chừng quá vài ngày, người đàn ông đó đã quẳng cô ra sau đầu cũng nên.
Chỉ là, tại sao nhìn thấy Diêu Nhật Hàn lại liên tưởng đến Âu Thần Dương? Lẽ ra cô phải sớm quên anh ta đi mới phải!
Aiz... Aiz... Cô nhất định là bị bệnh rồi! Chiều nay nhất định phải đến bệnh viện!
" Tiết Lạc!"
" Nha?"
Âm thanh phóng đại ngay bên cạnh vành tai mẫn cảm khiến cho Tiết Lạc rùng mình một cái. Thân thể nhỏ bé không tự chủ co rụt lại, hai tay bưng vành tai, đôi mắt to tròn uỷ khuất nhìn chằm chằm Diêu Nhật Hàn.
Diêu Nhật Hàn bị ánh mắt nhu thuận như con mèo nhỏ của cô làm cho ngẩn người. Kể từ lúc trong đầu cậu bắt đầu có nhận thức về một Tiết Lạc hoàn toàn khác so với trước đây, quả thật chưa từng thấy cô nhìn anh với ánh mắt như vậy.
Diêu Nhật Hàn không khỏi nhớ tới những lần Tiết Lạc nhe nanh giơ vuốt như con mèo hoang phòng bị bên cạnh cá chết, khoé môi liền không khỏi nhếch lên thành một nụ cười.
Tiết Lạc này so với Tiết Lạc trước đây quả thật hợp khẩu vị của cậu nhiều lắm! Nhiều lúc chỉ cần nhìn gương mặt của cô trong lòng liền dâng lên ý tưởng muốn chọc ghẹo.
Diêu Nhật Hàn tuyệt đối sẽ không nói với cô, việc cô bị đổi chỗ cậu từ sớm đã biết trước. Thậm chí, người đề xuất với giáo viên chủ nhiệm không ai khác cũng chính là cậu.
Ngay cả ngày hôm nay trực chờ ở đây cũng là có dự tính sẳn. Cậu chính là tính toán trước tính tình của con mèo hoang nhỏ này nên mới dậy từ lúc năm giờ sáng chuẩn bị đến trường. Cẩn thận giăng ra thiên la địa võng đón đầu cô.
Chỉ đáng tiếc, cậu thế nhưng tính sai một bước. Mèo hoang nhỏ này không biết từ lúc nào đã luyện thành bộ dáng không tim không phổi, thế nhưng còn có thể nhẫn tâm đạp cậu xuống đất.
Cô như vậy làm sao lấy chồng đây? Thử nghĩ đến cô ở phía trên đạp chồng xuống giường, còn không phải gây hoạ lớn rồi hay sao?
" Cậu phát điên cái gì? Ngồi gần như vậy! Tính sàm sở sao?"
Tiết Lạc nhanh chóng nhận ra Diêu Nhật Hàn thất thần. Liền nhân cơ hội đem cái đầu cá chết của cậu đẩy ra thật xa.
Diêu Nhật Hàn hừ một tiếng, vươn ngón tay trỏ xỉ nhẹ vào đầu Tiết Lạc. Đáy mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, lại nhìn từ trái qua phải một lượt, xì mũi khinh thường nói.
" Cô có cái gì đáng để sàm sở đây! Cứ cho là gương mặt có thể không xinh đẹp đi! Nhưng ít ra cũng phải có dáng người. Cô gầy như vậy, ôm trong tay dĩ nhiên không tạo được mĩ cảm!"
" Diêu - Nhật - Hàn!"
Tiết Lạc cắn răng trừng mắt nhìn Diêu Nhật Hàn. Trong lòng có một loại xúc động muốn banh mắt của cậu ra xem bên trong có phải hay không đã bị hỏng hóc chỗ nào đó hay không?
Cô thừa nhận mỗi người có một quan niệm cái đẹp khác nhau. Cứ cho rằng cậu ta có tư tưởng vặn vẹo hơn người bình thường. Nhưng còn dáng người? Cô dù gì cũng gọi là có trên có dưới. Trừ phi cậu ta có sở thích luyến đồng hoặc yêu mập điên cuồng thì hoàn toàn có thể xưng hai từ hoàn hảo nha!
Người này thật sự làm người khác tức chết mà!
Aiz, thôi đi! Tuy rằng bị người khác nói rằng bản thân không có sức hấp dẫn đối với phái nữ mà nói có lực công phá khá mạnh. Nhưng dù sao ngồi gần một kẻ không động một chút ý niệm không an phận nào đó với mình và một kẻ mang theo ý đồ bất chính thì đã là tốt hơn nhiều lắm! Cô mới không thèm chấp nhặt với những người có tư tưởng vặn vẹo như vậy đâu!
Diêu Nhật Hàn nhìn sắc mặt Tiết Lạc biến đổi từ không thể tin sang bực bội, liền sau đó lại hoà hoãn xuống thì cảm thấy vô cùng thú vị. Đây quả thật là một con mèo hoang nhỏ rất biết tự an ủi mình.
Xem ra những ngày sắp tới của cậu trôi qua cũng không phải là quá nhàm chán!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.