Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 31: Mượn rượu làm loạn




" Bác, để cháu thay bác đưa Lạc Lạc về!"
Âu Thần Dương liếc mắt nhìn con mèo hoang nhỏ mềm yếu gục đầu vào lồng ngực bản thân rất thức thời vươn tay ôm lấy eo nhỏ mềm mại của cô. Một mặt lại làm ra vẻ bất đắc dĩ nhìn ba Tiết cùng mẹ Tiết đang bị xoay vòng vòng quanh các cuộc xã giao.
Ba Tiết khó khăn thoát khỏi một vài đối tác quan trọng của Tiết thị. Đôi mắt chạm vào Tiết Lạc đã say bí tỉ không còn biết trời đất gì kia lại là một trận đau lòng.
Nếu không phải hôm nay là bữa tiệc của Tiết thị, ông dù thế nào cũng phải bỏ qua để lo cho con gái...
Aiz... Aiz...
" Vậy phiền cháu vậy!"
" Dạ! Không vấn đề gì!"
Âu Thần Dương lễ độ cười, khom lưng bốn mươi lăm độ tiêu chuẩn tiễn ba Tiết đi vào. Sau đó mới có thời gian quan tâm con mèo nhỏ lười biếng thích ăn trộm cá trong lòng.
" Lạc Lạc, em nói xem, vì sao mất trí nhớ lại khiến em dễ thương như thế này hả?"
" Ư..."
Tiết Lạc trong cơn say mơ mơ hồ hồ rên khẽ một tiếng. Nhưng đến mí mắt cũng không muốn mở ra, bẹt bẹt môi hồng tiếp tục dụi thật sâu vào lòng Âu Thần Dương.
Âu Thần Dương cười khổ một tiếng, làm ra vẻ cực kì bất đắc dĩ. Chỉ là, trong lòng lại đặc biệt hưởng thụ.
Từ sau khi Tiết Lạc mất trí nhớ, cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường. Cũng rất thông minh và có chủ kiến. Hôm nay lại mè nheo như vậy, quả thật là khiến người ta vừa yêu vừa hận mà.
Ân, cảm giác nhìn được nhưng ăn không được... Vô cùng khó chịu...
Âu Thần Dương nghiêng người, đem Tiết Lạc bế ngang lên đôi tay rắn chắc khoẻ mạnh, một bước lại một bước ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài đã là đêm muộn, không khí vô cùng lạnh lẽo khiến Tiết Lạc dụi đầu trong ngực Âu Thần Dương cũng phải rùng mình một cái. Nhất thời cô cũng tỉnh táo lên không ít.
Tiết Lạc nâng đầu nhỏ, mở to đôi mắt xinh đẹp, mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh giống như vẫn chưa thể ý thức được bản thân mình đang ở chỗ nào.
" Sao? Thế nào lại ngơ ngác rồi!"
Âu Thần Dương mím môi cười. Trong giọng nói nhiều hơn một tia sủng nịnh đối với Tiết Lạc.
" Anh... Ừm... Là ai?"
Tiết Lạc lười biếng nâng lên bàn tay nhỏ. Ở trên mặt Âu Thần Dương vuốt nhẹ một cái. Cảm nhận da thịt ấm nóng nhưng tinh mịn lại có chút không đủ, lại hung hăng bẹo một cái. Than thầm.
" Da thật tốt nha!"
Âu Thần Dương bị Tiết Lạc trêu chọc có chút dở khóc dở cười. Tiểu sắc nữ này thế nhưng ngựa quen đường cũ, say đến mức không còn tỉnh táo vậy mà vẫn không quên ăn của anh nhiều hơn một cân đậu hủ.
" Em có thích tôi không?"
" Thích... Thật đẹp trai nha!"
Tiết Lạc ngây ngô gật gật đầu. Trên tay vẫn không quên sờ loạn một hồi.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại lành lạnh trượt xuống hầu kết, như gặp được món đồ chơi yêu thích. Tại nơi đó vẽ vòng vòng vài đường.
Âu Thần Dương thở ra một hơi nặng nề, gương mặt tuấn tú nháy mắt đỏ lên lợi hại. Anh vội vã thả Tiết Lạc xuống đất, nâng tay nắm lấy bàn tay không an phận của cô giữ lấy thật chặt, không dám cho cô tiếp tục đốt lửa.
Tiết Lạc bị Âu Thần Dương giữ lại cảm thấy mất hứng. Cô bĩu bĩu môi mỏng hừ một tiếng trong cổ họng. Buồn bực nâng tay đẩy anh ra.
Chỉ là Tiết Lạc dù sao cũng là thiếu nữ, sức khoẻ so với nam nhân đã là không thể so sánh. Lại nói cô lại uống rượu, hơi sức từ sớm đã thoát ly không còn.
Vậy nên Tiết Lạc không những không thể đẩy được Âu Thần Dương, mà còn đốt thêm cho anh một mồi lửa lớn. Đã vậy, còn ghét bỏ lầm bầm vài tiếng.
" Chán ghét... Chán ghét... Bắt nạt người ta... Chán... Ghét..."
" Ngoan... Anh không bắt nạt em!"
Âu Thần Dương cười khổ một tiếng. Trong lòng oan ức nhưng không dám phát tác, ngược lại còn phải nhún nhường dỗ dành cô.
" Anh không cho tôi chơi... Không thích anh nữa..."
" Cái đó không phải là đồ chơi..."
Âu Thần Dương có khổ mà không thể nói. Chợt nghĩ đến cảm giác bàn tay mềm mại lành lạnh của Tiết Lạc khi chạm vào hầu kết của anh. Quả thật là đốt lên trong người anh một trận lửa nóng, vừa sung sướng, vừa khó chịu đến cực điểm.
Nếu không phải anh không muốn lợi dụng lúc Tiết Lạc say rượu làm chuyện không phải với cô. Nói gì thì nói, cô vẫn còn nhỏ. Anh cũng không phải cầm thú đến mức đó!
Mèo hoang nhỏ, em đã thấy em làm khổ tôi chưa?
" Để tôi đưa em về, có được không?"
" Không muốn, ghét anh..."
" Ngoan nào..."
Âu Thần Dương vừa phải hỗ trợ Tiết Lạc đứng vững, vừa phải ngăn chặn cô làm loạn. Mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt thi nhau nhỏ xuống. Tận lúc anh sắp không kiên trì nổi mới nhìn thấy chiếc BMW vừa trờ tới.
Đem ánh mắt lợi hại liếc nhìn Tiểu Trần ngồi trong xe. Âu Thần Dương mở cửa sau, cẩn cẩn thận thận bế Tiết Lạc vào ngồi thật ngay ngắn. Trong đầu bắt đầu suy tính đến việc có hay không nên đổi người lái xe.
Tiểu Trần nhìn thấy vẻ mặt thối hơn trứng ung của Âu Thần Dương ngượng ngùng sờ sờ mũi. E dè hỏi.
" Thiếu gia, trở về biệt thự hay đến công ty ạ!"
Hừ!
Tiểu Trần bị Âu Thần Dương lạnh lùng hừ một tiếng khiến cho sống lưng cương cứng. Trong đầu cảm thấy khổ không thể nói, thật không biết mình chọc giận tổ tông này từ bao giờ.
Không phải mọi khi mình vẫn hỏi như vậy hay sao?
Tiểu Trần mím môi tự hỏi. Nhưng vẫn không tìm được câu trả lời. Không khí trong xe càng lúc càng gượng gạo.
" Đến khu Thương gia, biệt thự Tĩnh Huyên!"
" ... Vâng..."
Tiểu Trần rên nhỏ một tiếng. Anh rất nhanh học khôn không nên động chạm đến hố thuốc nổ lúc này. Vẫn là chuyên chú làm việc là tốt nhất.
" Anh dữ tợn cái gì? Mặt lạnh để cho ai xem? Xấu muốn chết! Hừ!"
Tiết Lạc bị Âu Thần Dương giữ chặt rất khó chịu. Đâm ra nhìn anh càng lúc càng không thuận mắt, hé miệng liền mắng một tiếng. Mắng xong còn không thoả mãn hừ một tiếng từ trong cổ họng.
Tiểu Trần nghiêm túc lái xe đằng trước bị ba câu nhát gừng của Tiết Lạc khiến cho rùng mình, run lên một cái. Anh nhìn sắc mặt đen của thiếu gia lại âm thầm mặc niệm cho vị tiểu thư kia một tiếng.
Tiểu Trần đã chuẩn bị tinh thần dừng xe, nhìn xem thiếu gia quăng vị tiểu thư không biết điều kia ra ngoài.
Chỉ là...
" Ừ, tôi xấu... Tôi xấu. Ngoan ngoãn một chút! Tôi đưa em về nhà!"
Tiểu Trần " ... "
Nhất định là nhìn lầm rồi! Nhìn lầm rồi! Không phải, là bị đổi người rồi! Thiếu gia tuyệt đối không phải là người đang dịu dàng, sủng nịnh như anh trai hàng xóm thế kia... Nhất định là bị đổi người rồi...
" Nhìn cái gì? Lái xe!"
Âu Thần Dương đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Trần đang nhìn qua gương chiếu hậu khiến anh rùng mình. Tiếp tục nghiêm túc lái xe, một khắc cũng không dám nhìn loạn.
Hoá ra không phải thiếu gia bị đổi mà là không đúng đối tượng a!
Tiểu Trần khóc không ra nước mắt. Cùng là con người, tại sao lại có thể phân biệt đối xử như vậy đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.