Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 105:




Tiết Lạc bỗng cảm thấy hơi thở của mình nghẹt lại, không dám nhìn lâu ra ngoài, càng không dám có bất kỳ biểu hiện gì bất thường, chẳng qua, bàn tay bị Âu Thần Dương nắm càng thêm siết chặt, như báo cho anh biết rằng : cô đã biết.
Đông Phương Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu, trước lời khuyên bảo của Tần Quân, rốt cuộc cũng ép bản thân mình bình tĩnh lại. Bà ta cúi xuống, ánh mắt sắc bén ngắm chừng Tiết Lạc, lại nhìn sang Âu Thần Dương bên cạnh, nghiến răng nói ra lời tiếc rẻ.
"Ba của cô hẳn là đang đi công tác đi. Còn mẹ cô, chị ta đang bận bịu cái gì, thế nào lại không nghe máy? Chẳng qua cũng không sao, tôi dư dả nhất chính là thời gian, sẽ từ từ chơi đùa đủ với các người. Cô có thấy những bình xăng kia không. Tôi chính là chuẩn bị cho các người đó. Hôm nay nếu như phải chết ở đây, bên cạnh còn có một Âu tổng đẹp trai sáng giá, lại có ba mẹ đi theo bồi cùng, trên đường xuống hoàng tuyền, cô hẳn sẽ không cảm thấy cô đơn đâu ha!"
"Đông Phương Nguyệt Minh, bà quá biến thái rồi!"
Âu Thần Dương hết sức bình tĩnh, ngay cả khi nghe lời đe dọa của Đông Phương Nguyệt Minh, chỉ là, anh không chấp nhận được có người lại đánh chủ ý lên Tiết Lạc. Tiết Lạc vốn nên là người anh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, tại sao lại vì bất cẩn của anh mà khiến cả hai cùng lâm vào bước đường không có lối thoát này?
Tiết Lạc ngồi tại một chỗ, cô giống như cảm nhận được trong lòng Âu Thần Dương bất ổn, không biết đã suy nghĩ thế nào mà nhẹ nhàng siết lấy đôi tay anh. Hai người bị trói quặt tay lại, nên động tác nắm tay rất đau đớn, chẳng qua, cái nắm tay bây giờ không có gì khác với một lời động viên cùng nhau mạnh mẽ. Không phải đã có người đến cứu bọn họ rồi sao?
Âu Thần Dương nhận được cái nắm tay của Tiết Lạc nhất thời kích động, càng thêm cố nắm lấy bàn tay cô. Tham lam cảm nhận đôi bàn tay mềm mại đang nằm trong lòng bàn tay mình. anh mặc kệ là sau đó có ra sao, nhưng nếu như anh vì phút giây tốt đẹp này mà trả giá, anh cũng vô cùng hạnh phúc nói rằng : đáng lắm!
"Âu tổng quá lời rồi. Tôi lúc đầu vốn không có ý định nhắm vào cậu. Nhưng cậu lại xuất hiện, cái này làm sao có thể trách tôi. Có trách, thì cậu nên trách cậu yêu nhầm người đi."
Đông Phương Nguyệt Minh còn chưa kịp nói hết lời muốn nói, bên ngoài bỗng phát ra âm thanh xôn xao. Bà ta nhăn mày hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
"Không biết. Minh, cậu ra ngoài xem sao!"
Tần Quân lắc đầu với Đông Phương Nguyệt Minh, tỏ ra ông ta cũng không biết. Nhưng là, vẻ mặt thì có chút tối sầm không vui, lập tức nói với một đàn em, để hắn ra ngoài xem thế nào. Khi đó, ánh mắt của ông ta còn liếc về phía Tiết Lạc, mang theo một chút ý vị thâm trường, lại có thêm một phần hung ác.
Tiết Lạc hơi co người lại, nhưng ánh mắt cũng không có trốn tránh tầm mắt của ông ta. Hai người nhìn nhau cũng không lâu, Tần Quân đột nhiên cười phá lên, ông ta từng bước đi lại chỗ Tiết Lạc, học theo Đông Phương Nguyệt Minh khập một chân xuống đất, nửa quỳ nửa ngồi bắt lấy cằm Tiết Lạc, bóp chặt.
"Bé con, cô ngửi thấy mùi gì không?"
Tiết Lạc cảm nhận được đau đớn truyền đến từ cằm mảnh khảnh, hơi nhíu chặt chân mày lại, không trả lời Tần Quân. Cô làm sao không nhận ra mùi xăng phả ra chứ. Bọn người này bắt đầu đổ xăng rồi?
Tiết Lạc không quan tâm đến đau đớn, đơn giản là vì lòng cô đang rất loạn, nhưng Âu Thần Dương cũng loạn, có điều, anh ta càng loạn vì bàn tay của Tần Quân đặt trên cằm cô. Không chịu được liền quát.
"Ông mau buông cô ấy ra!"
"Buông? Ha ha, Âu tổng giờ ngay cả mình cũng không cứu nổi nhưng vẫn quan tâm đến một người phụ nữ. Người chết vì tình nên thấy không đáng tiếc sao? Tôi cảm thấy, cậu phải cám ơn chuyện lần này đấy!"
Tần Quân cười lớn, buông cằm Tiết Lạc ra đứng dậy, Đông Phương Nguyệt Minh lập tức nắm tay hắn, ánh mắt lo lắng nhìn ra bên ngoài, mím môi hỏi.
"Bên ngoài làm sao vậy? Lẽ nào có người đến cứu sao?"
"Có thể lắm. Nhưng không sao, con tin vẫn còn đang ở trong tay chúng ta mà!"
Tần Quân vỗ tay an ủi Đông Phương Nguyệt Minh, vẻ mặt có tia ác độc quét ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.