Cùng Trời Với Thú

Chương 24: Tình thế yêu thú mạnh hơn, đành phải cúi đầu




Editor: ChieuNinh
Sở Chước đẩy cửa tiến vào, nháy mắt một cỗ khí rét lạnh ập vào mặt, tập trung nhìn vào thì phát hiện phòng ở đã biến thành một vùng thế giới băng tuyết. Hơi thở băng hàn thuộc loại yêu thú băng hệ cấp mười hai đặc biệt mới có tràn ngập ở trong phòng, làm cho nàng cảm giác được một loại rét lạnh căm căm, va chạm sẽ tổn thương thân thể.
Sở Chước vội vàng vận chuyển linh lực chống đỡ rét lạnh này, ánh mắt rơi xuống trên người ba con yêu thú trên mặt bàn ngưng kết thành băng.
Hoặc là nói, là trên người Ngọc Bích Băng Nhện bị một móng vuốt yêu thú màu đen đặt ở trên mặt bàn.
Trải qua hai năm thời gian được nước linh tuyền nuôi dưỡng, thương thế Ngọc Bích Băng Nhện dần dần chuyển tốt. Vẻ ngoài lúc ban đầu của Ngọc Bích Băng Nhện ở trong hai năm tẩm bổ này, từng chút từng chút nhiễm lên sắc màu ngọc bích xinh đẹp. Thoạt nhìn nghiễm nhiên chính là ngọc bích điêu khắc mà thành, phá lệ xinh đẹp. Cho tới bây giờ khi tỉnh lại, nhan sắc trên người nó đã biến thành màu sắc ngọc bích chỉ Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai mới có. Hơi thở cũng cực kì cường đại, khôi phục hơi thở yêu thú cấp mười hai nên có, cái loại hơi thở tuyệt đối sẽ không làm cho người ta nhận sai này.
Sở Chước nhớ rõ đời trước khi nàng nhìn thấy Ngọc Bích Băng Nhện thức tỉnh đã cách năm năm sau, hiện tại chẳng qua mới hai năm, thì nó đã tỉnh, hẳn là công hiệu của nước linh tuyền.
Đương nhiên, có thể nhìn thấy nó bình an thức tỉnh, trong lòng Sở Chước cũng vui vẻ.
Yêu thú này đi cùng với nàng từ thấp kém tới cường đại, bọn họ là đồng bọn có thể tin cậy nhau, kết bạn đi qua đoạn đường dài, thế cho nên mấy năm trùng sinh trở về này, Sở Chước sẽ ngẫu nhiên có chút hoảng hốt, phá lệ không quen.
Trong lòng nhớ lại, trên mặt cũng không hiện ra, hỏi: "Sao lại thế này?"
A Chiếu nâng móng vuốt buông Ngọc Bích Băng Nhện ra, hơn nữa khi buông móng vuốt lại vỗ xuống tính cảnh cáo, để cho nó tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Ngọc Bích Băng Nhện đã biết con yêu thú này cấp bậc cũng không thấp hơn mình, thậm chí có thể là... tồn tại trong truyền thuyết. Cho nên hiện tại cũng không có lại làm việc vô dụng, tiếng "Lão đại" này cũng kêu được cam tâm tình nguyện.
Thế giới yêu thú từ trước đến nay luôn đơn giản thô bạo, cường giả vi tôn, ai mạnh thì nghe kẻ đó, không có nhiều cong cong quẹo quẹo như nhân loại.
Chỉ là, hiện tại xem ra ở đây thế nhưng còn có nhân loại, hiển nhiên là lần này sau khi nó bị thương, ở trong khi nó hôn mê đã đi đến cuộc sống thế giới nhân loại, trong lòng Ngọc Bích Băng Nhện có loại dự cảm không ổn.
Yêu thú ở trước khi không biến hóa, là không thể trao đổi với đồng bạn như bình thường, ngôn ngữ không thông, trừ phi khế ước với nhân loại, mới có thể biểu đạt rõ ràng một ít ý nguyện của mình với chủ nhân.
Cho nên lập tức do Uyên Đồ Huyền Quy nói với Sở Chước rõ ràng chuyện này.
Huyền Uyên kể lại rất rõ ràng, chỉ nói Ngọc Bích Băng Nhện vừa thức tỉnh, A Chiếu và nó đánh nhau xác nhận địa vị lão đại, A Chiếu thắng, địa vị lão đại như cũ không có bị dao động.
Ở trong lòng Huyền Uyên, Sở Chước là chủ nhân, A Chiếu là lão đại, phân chia được rất rõ ràng.
Sở Chước nghe được có chút dở khóc dở cười.
Hiện tại nàng càng thêm khẳng định, đời trước Ngọc Bích Băng Nhện sẽ khế ước cùng với nàng, quả nhiên là bị A Chiếu đánh phục tùng.
Lần này nàng trở về quá sớm, A Chiếu vừa đánh phục, còn chưa có để cho Ngọc Bích Băng Nhện đáp ứng chủ động khế ước cùng nàng.
Sở Chước cũng không gấp, nói với Ngọc Bích Băng Nhện: "Ngươi tỉnh là tốt rồi, ta biết ngươi là yêu thú Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai, ngươi có hứng thú khế ước cùng ta không?"
【 Không có khả năng! 】 Ngọc Bích Băng Nhện không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ngay. Đường đường là yêu thú cấp mười hai, làm sao sẽ khế ước cùng một nhân loại?
Yêu thú tôn trọng tự do, kết quả khế ước cùng nhân loại đó là mất đi tự do, còn phải nghe nhân loại sai phái, thể xác và tinh thần không được tự do, đại đa số yêu thú cao cấp tâm cao khí ngạo, sẽ không đáp ứng.
Ngọc Bích Băng Nhện vừa mới nói xong, đã bị một móng vuốt đá bay.
【 Khế ước với nàng! 】 A Chiếu không cho phép chất vấn nói.
Ngọc Bích Băng Nhện lạnh lùng nhìn nó: 【 Ta tôn các hạ là cường giả, cho nên phục ngươi, nhưng ta sẽ không khế ước cùng một nhân loại. Đây không chỉ có quan hệ tôn nghiêm ta là yêu thú cấp mười hai, cũng quan hệ tự do của ta. Các hạ cũng là yêu thú cao cấp, nói vậy hẳn là hiểu rõ ý nghĩ của ta là gì. 】
Yêu thú cao cấp đều có chung kiêu ngạo, sẽ có cực ít cam tâm tình nguyện khế ước cùng nhân loại. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
A Chiếu vẫn chưa bởi vậy mà tức giận, ngược lại kiêu ngạo nói: 【 Yêu thú tự do là thành lập ở trên nền móng thực lực tuyệt đối. Mà ngươi hiện tại có cái tư cách gì nói tự do với ta? 】
Theo lời này hạ xuống, lại là một móng vuốt chụp đi qua, đá bay Ngọc Bích Băng Nhện đi ra ngoài.
Sở Chước nhìn chằm chằm Ngọc Bích Băng Nhện bị ném tới thủng tường, lại nhìn A Chiếu như một con gió đi ra ngoài theo, thì cũng hiểu được hai tên này tuyệt đối phải đi đánh nhau.
A Chiếu rất ít sẽ ra tay, đây không chỉ là vì ẩn giấu thân phận của mình, chỉ vì Tấn Thiên đại lục cấp bậc rất thấp, nó coi thường ra tay. Nhưng mà hiện tại khác biệt, có một yêu thú cấp mười hai, vừa vặn cho nó luyện tập, nếu như đánh nhau ở trong phòng, Ngọc Bích Băng Nhện có khả năng sẽ biến ảo ra hình thái cuối cùng, viện này cũng sẽ nứt vỡ, cho nên đi ra ngoài đánh là thích hợp nhất.
Đại đa số yêu thú cao cấp có thể khống chế hình thái bản thân, biến lớn thu nhỏ hoàn toàn tùy tâm.
Hai yêu thú nháy mắt thì đã biến mất không thấy.
Sở Chước đoán hiện tại chúng nó phải đi tìm chỗ đánh nhau, cũng không có quá lo lắng, lấy ra vũ khí bản đồ đi đường và đồ vặt vãnh đến Đoạn Tinh nhai vừa rồi đổi ở trong Tẩy Kiếm Tông.
Bé rùa ngơ ngác nhìn cái động bị phá trên tường một lát rồi bò đến bên người Sở Chước, bình tĩnh gặm nhấm đan dược Sở Chước nhét tới.
Sở Chước sờ sờ mai rùa của nó, đột nhiên phát hiện linh văn trên mai rùa của nó trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, cái này đại biểu thực lực Huyền Uyên cũng có tăng trưởng. Linh văn trên mai rùa Uyên Đồ Huyền Quy là một loại dấu hiệu huyết mạch của chúng nó, linh văn càng rõ ràng sáng ngời, huyết mạch càng cường đại, thực lực cũng càng mạnh.
Bình thường A Chiếu cào linh văn của nó, kỳ thực cũng biến thành để lại hơi thở của mình ở trên đó, làm cho bé rùa hấp thu hơi thở yêu thú cao cấp của nó, có lợi cho xúc tiến nó trưởng thành.
Khi sắc trời trễ một chút, rốt cuộc A Chiếu và Ngọc Bích Băng Nhện trở về.
A Chiếu như cũ là một bộ dạng tiểu yêu thú cấp thấp, da lông bóng nhoáng trơn nhuận, vừa thấy thì biết là dưỡng rất khá. Trái lại Ngọc Bích Băng Nhện, nửa người xiêu vẹo, bò đi khập khiễng, hiển nhiên lần này bị A Chiếu sửa trị không nhẹ.
Sau khi trở về, Ngọc Bích Băng Nhện liền chủ động yêu cầu khế ước cùng Sở Chước.
Sở Chước nhìn A Chiếu nhảy đến trên bàn, vẻ mặt vô tội vung đuôi, lại nhìn nhìn Ngọc Bích Băng Nhện đáng thương, có điểm muốn cười. Có lẽ đời trước, ở thời điểm nàng không biết, A Chiếu cũng khi dễ Bích Tầm Châu thành như vậy. Chẳng trách sau đó thái độ Bích Tầm Châu đối với A Chiếu vô cùng tế nhị.
Sở Chước lấy ra quyển trục khế ước Sở gia, nhỏ một giọt máu ở trên mặt.
Khi linh quang quyển trục sáng lên, Ngọc Bích Băng Nhện cũng nhảy đến trong quyển trục, thẳng cho đến khi linh quang biến mất, giữa Sở Chước và Ngọc Bích Băng Nhện sinh ra một loại liên hệ có như có như không, cũng không mãnh liệt, chỉ có thể cảm giác tồn tại của đối phương.
Hơn nữa đây là một phần khế ước tuyệt đối ngang hàng, cũng không sẽ làm tổn thương lẫn nhau với đối phương, thậm chí nếu một bên gặp chuyện không may, bên còn lại cũng sẽ không đã bị thương quá nặng.
Sở Chước cảm giác được ý niệm Ngọc Bích Băng Nhện truyền qua, cười nói với nó: "Bích Tầm Châu, hoan nghênh gia nhập chúng ta."
Trong lòng nhịn không được than thở, Bích Tầm Châu cũng đến đây, thật tốt.
Ngọc Bích Băng Nhện hướng nàng gật đầu, nói cho nàng, chờ thêm đoạn thời gian nữa, thương thế của nó tốt lên, là nó có thể hóa thành hình người.
Bích Tầm Châu không chỉ là yêu thú cấp mười hai, hơn nữa đã trải qua lôi kiếp tu luyện ra hình người. Lần này bị thương quá nặng, hiện tại tuy rằng thức tỉnh, nhưng thương thế như cũ không có hoàn toàn chuyển tốt, cho nên không thể biến hóa, hiện tại chỉ có thể duy trì bộ dạng bản thể.
"Vậy thì không thể tốt hơn."
Sau khi Sở Chước biểu đạt hoan nghênh nó, lấy một lọ đan dược cho chúng nó, để cho ba con yêu thú đi chơi, nàng tiếp tục bận rộn.
Ngọc Bích Băng Nhện ngửi ngửi đan dược, phát hiện hương vị có chút đặc biệt —— đặc biệt có thể khiến cho yêu thú thèm ăn, lại nhìn Uyên Đồ Huyền Quy đang say sưa ngon lành ăn đan dược, nó cũng nuốt vào một viên.
【 Ăn ngon chứ? 】 Bé rùa non nớt hỏi.
Bích Tầm Châu thản nhiên nói: 【 Không tệ, không biết là vị luyện đan sư nào luyện chế, rất thích hợp khẩu vị yêu thú. 】
【 Không phải luyện đan sư, là chủ nhân tự tay luyện. 】 Nói tới đây, bé rùa liền vô cùng kiêu ngạo.
Bích Tầm Châu có chút kinh ngạc, sau khi khế ước với Sở Chước, nó cũng cảm giác được tình huống của Sở Chước, biết Sở Chước là tu luyện giả khí mạch thủy thuộc tính, cũng không thích hợp luyện đan, hơn nữa con đường nàng đi là võ giả. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nàng có tay nghề kỹ thuật luyện đan này thật không tệ.
Tuy rằng Bích Tầm Châu bị A Chiếu đánh phục, nhưng để cho nó khế ước cùng một nhân loại thì vẫn kháng cự, chỉ là tình thế có yêu thú mạnh hơn, không có biện pháp, đành phải cúi đầu. Thẳng cho đến khi phát hiện Sở Chước lấy ra phần quyển trục khế ước cũng không phải là khế ước chủ tớ, mà là khế ước ngang hàng, thế này mới trở nên cam tâm tình nguyện.
Thế đạo hiện tại mà nói, có rất ít tu luyện giả nguyện ý ký kết khế ước ngang hàng với yêu thú, không nghĩ tới còn có nhân loại bảo trì cái thói quen này.
Nó đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao yêu thú nó nhìn không thấu hư thật sẽ nguyện ý ở lại bên người nàng.
Còn có Uyên Đồ Huyền Quy, chỉ cần về sau Sở Chước không ngã xuống, theo tu vi của nàng tinh tiến, đối với tu hành của Uyên Đồ Huyền Quy cũng có chỗ tốt thật lớn, so với yêu thú tự mình tìm kiếm tu luyện thì tốc độ muốn nhanh hơn. Dùng cách nói của nhân loại mà giảng giải, có thể giảm phấn đấu mấy ngàn năm.
Bích Tầm Châu tâm bình khí hòa lại, ăn xong đan dược thì trở về túi linh thú nghỉ ngơi, tranh thủ tận lực dưỡng tốt thương thế.
Đã khế ước cùng nhân loại, như vậy tự nhiên phải làm tốt một khế ước thú đủ tư cách.
***
Ba ngày sau, mọi việc chuẩn bị xong, Sở Chước liền mang theo ba con yêu thú xuất phát.
Đoạn Tinh nhai cách Tẩy Kiếm Tông có khoảng ba ngày lộ trình, có chim loan đi tới đi lui thay đi bộ.
Kỳ thực Đoạn Tinh nhai cũng là phạm vi thế lực của Tẩy Kiếm Tông, bởi vì trong Đoạn Tinh nhai thừa thãi Toái Tinh thạch, mới bị Tẩy Kiếm Tông giữ lại, biến thành nơi Tẩy Kiếm Tông thu hoạch Toái Tinh thạch.
Đi đến trước Đoạn Tinh nhai, Sở Chước bị đệ tử Tẩy Kiếm Tông canh giữ ở chỗ này ngăn lại, cho đến khi đối phương xem xét qua lệnh bài của nàng, lại có sự chứng minh của Chiêm Hòa Trạch, mới thu của nàng mười khối linh thạch, cũng đưa cho nàng một cái lưới mỏng như cánh ve.
Mười khối linh thạch chính là phí dụng đệ tử Tẩy Kiếm Tông tiến vào lấy Toái Tinh thạch, lưới là một loại Tinh lưới dùng sợi đặc thù dệt thành, dùng để thu hoạch Toái Tinh thạch.
"Vị sư muội này là lần đầu tiên đến đi? Khi lấy Toái Tinh thạch phải trăm ngàn lần cẩn thận, tốt nhất dùng Tinh lưới này tới lấy, để tránh làm bị thương chính mình." Đệ tử đó có lòng khuyên bảo một tiếng.
Sở Chước nghe nói qua phương thức thu hoạch Toái Tinh thạch, lập tức nói cảm ơn với đệ tử đó, rồi cùng đi tới Đoạn Tinh nhai với mấy đệ tử Tẩy Kiếm Tông gần đó cũng đi lấy Toái Tinh thạch.
Hết chương 24.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.