Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 384: Công Lược Ba Nuôi Quyền Lực 24






#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
- Mẹ, tại sao mẹ đến mà không báo trước với con?
Giữa cái nắng đầu giờ chiều chói chang, Vương Lịch cũng vừa kịp đột ngột trở về nhà với mồ hôi nhễ nhại khi chạy từ sân vào nhà.
Hoàng My không nghĩ anh sẽ về nhanh chóng cùng với bộ dạng như vậy, có chút ngạc nhiên không nói thành lời.
- Nếu mẹ báo trước thì con sẽ định làm gì để tiếp đón mẹ đây? Dù gì mẹ cũng rất nhớ Tiểu Nguyệt và con mà, đến thăm hai đứa xem thế nào thôi.
Mẹ Vương cười.
Vương Lịch cũng chẳng biết nói gì nữa, thở hắt ra, anh cởi áo vest ngoài, treo lên rồi đi đến sofa ngồi đối diện hai người phụ nữ.
- Vương Lịch à, con mau nhìn xem, Tiểu Nguyệt đã lớn và xinh đẹp thế này rồi.
Sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé.
Con lo mà giữ con gái cho cẩn thận!
Vương Lịch giật giật khoé miệng, âm thầm đỡ trán.
Mẹ anh còn không biết anh đã bảo vệ cô con gái này thế nào đâu!
- Con đi pha trà một chút.

Hai người cứ nói chuyện đi.
Hoàng My thấy không khí có vẻ lạ, lấy cớ đi pha trà rồi chuồn đi mất.
Trong căn phòng khách chỉ còn mỗi Vương Lịch và mẹ Vương, và mấy người hầu đôi lúc đi đi lại lại.
- Thật ra mẹ có việc thì mới đến đây thăm hai đứa.
Mẹ Vương đột nhiên lên tiếng, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc đến kì lạ.
Vương Lịch liền cảm thấy không đúng, tâm trạng cũng bị cuốn theo.
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Mẹ đã nghe qua chuyện con bé bị bắt cóc.
Mẹ cần một lời giải thích từ con.
- Con cũng đâu thể quản chuyện con bé ở trường học, không thể lường trước được việc con bé sẽ...
- Không phải chuyện đó.
Là chuyện khác! - Mẹ Vương cắt lời Vương Lịch.
Nhìn vẻ mặt kì lạ của mẹ Vương, Vương Lịch thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy người mẹ hiền dịu chưa bao giờ giận dữ này của mình lại có biểu cảm này.
- Nếu con bé không thể cứu ra, con sẽ hy sinh tập đoàn mình đã cất công gây dựng chỉ để cứu một đứa con nuôi sao?
Đến bây giờ thì không ai đề cập đến việc Hoàng My làm cách nào thoát được, mà chỉ biết rằng Vương Lịch đã cứu cô.
Còn cứu như nào thì không ai biết, cũng không ai hỏi tới.
- Vâng, con sẽ cứu con bé, dù có phải bỏ cả tập đoàn Vương thị đi chăng nữa.
- Sau đó liệu con có hối hận không?
- Sẽ không bao giờ.
Sau lời khẳng định của Vương Lịch là một sự im lặng, cho đến khi mẹ Vương thở dài một tiếng trước khi trở lại gương mặt hiền lành của mình.
- Con bé là một người tốt...
Đột nhiên mẹ Vương khen Hoàng My một câu như vậy.
Vương Lịch nhướng mày, sau đó cũng gật đầu coi như đồng tình với lời nói của mẹ Vương.
Bà ấy ngừng một lúc lâu rồi nói tiếp.
- Có lẽ là bản năng của một người mẹ, ta nghĩ rằng chuyện này không phải chỉ có vậy.
Ta có thể cảm nhận được, sau này, con sẽ không chỉ dám hy sinh cả một tập đoàn đâu.
Ánh mắt mẹ Vương nhìn xa xăm, không thể biết bà ấy đang nhìn thứ gì hay suy nghĩ chuyện gì.
Điều này khiến cho Vương Lịch có chút suy tư.
Mẹ anh chưa bao giờ như thế này cả.
Hoàng My đứng dựa vào cánh cửa nhà bếp, nhấp một ngụm trà đặc.
Những chuyện nãy giờ hai người kia nói thì cô cũng đã nghe hết, môi cong lên một nụ cười kì lạ, đặt tách trà của mình lên khay rồi bưng ra.
- Con pha trà xong rồi đây ạ.
Mẹ Vương nhìn gương mặt tươi tắn của Hoàng My mà có chút mềm lòng, mỉm cười cảm ơn tách trà của cô.
Hoàng My cũng biết Vương Lịch không uống trà, nên cô chỉ pha hai tách trà cho mình và mẹ Vương, phần của anh là một tách cà phê.
Mẹ Vương nhìn tách cà phê của Vương Lịch, có chút trầm tư nhưng cuối cùng cũng không có phản ứng gì.
- Bây giờ cũng đã tối rồi.
Mẹ về nhà cũng không tiện, để con gọi người dọn phòng cho mẹ ngủ qua đêm.
Vương Lịch nhìn đồng hồ, xong lại nhìn người mẹ ruột của mình đang quấn quít tâm sự với con gái nuôi của mình.
Tâm trạng có chút cảm thấy bất lực.
- Không cần đâu, mẹ ngủ cùng với Tiểu Nguyệt là được rồi.
Mẹ Vương nắm lấy tay của Hoàng My, cô chỉ mỉm cười, song không nói gì.
Cứ thế thì Vương Lịch cũng chỉ có thể đồng ý mà không thể nói gì thêm.
Đêm đó, Hoàng My nằm cạnh mẹ Vương, mặc dù không quen với việc nằm cạnh người lạ lắm nhưng cô cũng phải chịu, vốn định đi vào giấc ngủ như bình thường thì chợt mẹ Vương mỉm cười, gọi Hoàng My:
- Tiểu Nguyệt.
- Dạ?
- Con có thể tâm sự với mẹ không?
- Chuyện gì ạ?
- Những chuyện con muốn chia sẻ.
Nhìn nụ cười hiền lành của mẹ Vương, Hoàng My cũng chẳng biết nói gì.
Dù gì cô cũng đâu có chuyện gì để tâm sự.
Có vẻ mẹ Vương cũng hiểu cô đang nghĩ gì, bà liền nói tiếp:
- Con có biết chuyện Vương Lịch dự định sẽ hy sinh cả tập đoàn để cứu con không?
Hoàng My có chút bất ngờ, trợn mắt nhìn mẹ Vương.
Đúng là chuyện này cô thật sự không biết, cô chỉ biết đến đoạn Vương Lịch xuất hiện, còn sau đó...

Bà ấy nhìn cô thì biết ngay là cô không biết chuyện gì cả, bà liền tiếp lời:
- Thằng bé này vẫn vậy, vẫn không chịu chia sẻ cho ai gì cả, chỉ biết giữ cho riêng mình.
Mẹ Vương rũ mi mắt, dùng chất giọng hiền từ trách yêu Vương Lịch.
Hoàng My nắm chặt bàn tay, ánh mắt đã trở nên oán độc từ lúc nào, nhưng chỉ là thoáng qua nhanh chóng trước khi trở lại bình thường.
- Tiểu Nguyệt à, sau này nếu con cần phải rời xa thằng bé, thì đừng bỏ rơi nó.
Nó là đứa thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, mẹ nghĩ nếu mai sau con đi lấy chồng thì chắc người buồn nhất sẽ là nó đấy.
Mẹ Vương đùa cợt một câu nhẹ nhàng.
Hoàng My chớp chớp mắt, nở nụ cười rạng rỡ, nói:
- Sau này con sẽ không rời xa cha.
Mẹ cứ yên tâm đi!
Chợt mẹ Vương quay đầu nhìn chằm chằm Hoàng My, khiến cho cô có chút chột dạ.
Bà ấy liền đột nhiên nghiêm túc như lúc nói chuyện với Vương Lịch, điều này cô cũng không có gì ngạc nhiên lắm, dù sao lúc đó cô cũng có nghe lén.
- Mẹ biết cách hiểu của chúng ta về câu nói đó là khác nhau.
Không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng mẹ sẽ luôn ủng hộ hai đứa...
Mẹ Vương dứt lời xong liền nhắm nghiền đôi mắt để ngủ, Hoàng My nhìn bà một lúc lâu, âm thầm nở nụ cười cong môi hiểm độc, cô biết rằng mẹ Vương đã cảm nhận được tình cảm của hai người không đơn thuần là cha con rồi.
Đến sáng hôm sau, khi Hoàng My tỉnh dậy thì mẹ Vương đã không thấy đâu, có lẽ bà ấy đã về nhà từ sáng sớm.
Cô duỗi người, với tay lấy điện thoại xem giờ rồi mới nhận ra hôm nay mình có thể dậy sớm như vậy.
- Tiểu thư, cô đã dậy chưa?
Tiếng gõ cửa vang lên, Hoàng My ngáp một tiếng rồi lên tiếng:
- Tôi đã dậy rồi.
Có chuyện gì sao?
- Có bạn của tiểu thư đến thăm muốn gặp cô, thưa tiểu thư..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.