Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 339: Công Lược Thiếu Gia Xấu Xí 24






#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
- Đã bảo là không cần uống giúp tôi mà không nghe.
Bây giờ không cẩn thận anh liền loạng choạng như vậy, còn đâu là mặt mũi.
Hoàng My xoa xoa mái tóc của Diên Thế Trường khi anh đứng gục đầu vào vai mình.
Xúc cảm mềm mại này cũng khiến cho thái độ của cô có phần nhẹ nhàng hơn là tức giận chất vấn.
Diên Thế Trường lắc đầu, tay không tự chủ được ôm ngang lấy cả người Hoàng My như là chỗ dựa vững chắc cho anh ta.
Trong khi hai vợ chồng bên này đang thân mật trước mắt bàn dân thiên hạ, gương mặt của một cô gái lại rụt rè đến khó coi.
Kha Bằng nhìn rất không hài lòng.
- Cô có vấn đề gì sao?
- Không...không có gì!
Dù thế nhưng Minh Như Hạ vẫn không thoải mái khi nhìn thấy vợ chồng nhà Diên.
Kha Bằng để ý thấy được thái độ kì lạ của cô ta, trong lòng thầm tò mò về mối quan hệ của 3 người này.
Nữ chủ Minh Như Hạ và nam phụ Kha Bằng theo cách nào đó vẫn gặp được nhau.

Có lẽ là do Như Hạ không muốn ăn bám trong nhà cha mẹ Minh nên cũng tự biết lết xác ra ngoài tìm việc làm.
May mắn lại là công ty của nam phụ.
Chợt có một nhân viên phục vụ lướt qua Kha Bằng để mời rượu Minh Như Hạ, cô ta không uống rượu nhưng không rõ tại sao nhân viên phục vụ này lại kiên quyết đưa ly cho cô ấy.
Vì sợ bị chú ý nên Như Hạ cũng nhanh chóng cảm ơn rồi cầm lấy ly rượu.
Kha Bằng nãy giờ đi lòng vòng cũng khá khát nước, dù sao cũng là tổng tài, việc uống rượu đã quen thuộc như uống nước.
Anh ta thấy trên khay vẫn còn một ly rượu thì ngỏ ý muốn uống:
- Có thể cho tôi ly còn lại không?
- Xin lỗi anh, nhưng rượu này đã có người đặt rồi.
Nhân viên từ chối và rời đi một mạch.
Điều này khiến cho Kha Bằng cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh ta bước vài bước để nhìn sang thì thấy người nhân viên kia đang đến chỗ Hoàng My và Diên Thế Trường.
Lại nhìn sang ly rượu Minh Như Hạ vẫn cầm cho có trên tay, anh ta hơi nhíu mày nghi ngờ.
Dù gì cũng là một người làm ăn trên thương trường bao nhiêu lâu, làm sao anh ta không đa nghi được.
- Cho tôi mượn ly rượu của cô.
Kha Bằng cầm lấy ly rượu của Như Hạ.
Vốn dĩ là định kiểm tra một chút, nhưng anh ta lại quên mất là nếu thật sự là thứ đó thì làm sao có thể kiểm tra được.
Trong khi đó thì ngươi nhân viên phục vụ đã đến gần Diên Thế Trường với Hoàng My hơn.
- Thưa thiếu gia, có người mời anh ly rượu này.
- Xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể uống.
Hoàng My chủ yếu là lo cho Diên Thế Trường, nên không để ý lắm đến người phục vụ này.
Người phục vụ làm như không nghe thấy cô nói gì, lặp lại câu nói:
- Thưa thiếu gia, có người mời anh ly rượu này.
Nghe câu nói này lần hai, Hoàng My mới chú ý đến người này.
Đây là cố tình bỏ qua lời của cô? Hay thật sự ở đây ồn ào nên không nghe rõ?
- Xin lỗi anh, nhưng chúng tôi không nhận thành ý của người không biết mặt.
Hoàng My cố tình cao giọng hơn để nếu như người nhân viên phục vụ này thật sự không nghe thì có thể nghe rõ hơn.
- Thưa thiếu gia, có người mời anh ly rượu này.

Ánh mắt Hoàng My thay đổi, vốn đang định suy nghĩ cách tránh đi thì Diên Thế Trường đã giật lấy ly rượu và uống một mạch, trong cơn say mèm, có lẽ anh ta nghĩ cô vợ xinh đẹp này của mình đã bị mời rượu.
Kha Bằng đột ngột xuất hiện.
Như biết được cái gì, anh ta giật lấy ly rượu đã bị uống gần nửa của Diên Thế Trường.
Rượu văng tung toé ướt vest của Diên Thế Trường, anh ta nhíu mày nhìn Kha Bằng.
Dùng chút tỉnh táo để lên tiếng:
- Có chuyện gì sao?
- Chắc nãy giờ anh cũng say rồi, tôi nghĩ hai người nên về một phòng khách sạn nghỉ ngơi.
Kha Bằng đặt ly rượu đó lên khay của người nhân viên đang thầm đắc ý, liếc sang Minh Như Hạ.
Dường như đã chuẩn bị từ trước, cô ta vừa nhìn thấy ánh mắt của anh ta thì đột ngột rời đi.
- Tôi có thể giúp để đưa thiếu gia lên phòng.
- Không cần.
Cô ấy có thể đưa chồng mình lên được!
- Nhưng...!
- Tôi biết như vậy mà.
Hoàng My nhìn Kha Bằng, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu.
Anh ta dường như hiểu gì, ánh mắt ra hiệu cho cô, vươn tay đẩy lưng của Diên Thế Trường khiến cho cả hai vợ chồng này loạng choạng lùi lại.
- Nào nào, đến lấy một phòng V.I.P rồi nghỉ ngơi đi.
Hoàng My không rõ Kha Bằng muốn làm gì, nhưng cô đoán anh ta sẽ không làm gì bất lợi cho hai người.
Đơn giản là vì chúng ta vẫn còn có ích với nhau!
Hoàng My nhanh chóng đỡ lấy Diên Thế Trường, lấy chìa khoá phòng và rời đi.
Cùng lúc này, Minh Như Hạ cũng đi một hướng khác để đến phòng vệ sinh.
Vì thang máy gần phòng vệ sinh nên nhìn qua giống như cả hai đang đến một đích bằng hai hướng khác nhau vậy.
Hoàng My vừa chật vật đỡ được Thế Trường đến cầu thang thì đã gặp mặt Như Hạ ở đấy.
Dù không thích nhưng cô cũng không để ý lắm, đỡ một người đàn ông đang say mèm đến thang máy đã đủ mệt đối với cô rồi.
Như Hạ với gương mặt đỏ chót, cầm ly rượu rỗng trên tay, nhanh chóng tiến đến rồi đẩy Hoàng My một cái.
Chỉ đẩy một cái nhẹ rồi bước đi luôn.

Hoàng My mệt mỏi không muốn đôi co với Như Hạ, liếc nhìn cô ta một cái rồi dìu Thế Trường vào thang máy.
Sau khi để Thế Trường nằm xuống giường, đắp chăn gọn gàng, cô ra ngoài nhờ nhân viên nấu một chén canh giải rượu cho chồng mình.
Trong lúc Hoàng My rời khỏi phòng, một bóng người đã xuất hiện và vác theo một người nữa.
Là Kiên Trung đang vác lấy Như Hạ ra khỏi thang máy, trực tiếp đến phòng của Diên Thế Trường đang nằm mà đi.
Cánh cửa mở ra, căn phòng tối om lập tức sáng đèn lên.
Hoàng My ở trong góc phòng bước ra, vỗ tay cho sự mưu kế của Kiên Trung.
- Cô...!
Kiên Trung đang bất ngờ vì đèn sáng thì đột nhiên nhìn thấy Hoàng My đang mặc quần áo nhân viên, cả Kha Bằng đứng chỗ công tắc đèn và thậm chí là người nhân viên đưa rượu đang bị trói trong góc phòng với chỉ mỗi cái quần xà lỏn trên người.
- Bất ngờ lắm phải không?
Hoàng My mỉm cười, bước đến gần Kiên Trung.
Ánh mắt lộ vẻ chán ghét cùng cực.
- Không ngờ đến, anh lại muốn hãm hại chồng tôi.
Chậc chậc, y như trong phim!
All: "..." Đừng nói chuyện không nghiêm túc như thế được không!?
Kiên Trung đang bị ngỡ ngàng thì Minh Như Hạ đã nhanh chóng thoát được khỏi bàn tay anh ta, gương mặt cố tình được trang điểm đỏ chót đó tỏ vẻ không vui, nhiều hơn là không ngờ được Kiên Trung lại là người như vậy.
Kiên Trung thật sự không ngờ đến, Kha Bằng, Hoàng My và cả Minh Như Hạ đều đã sắp xếp kế hoạch gài mình sau khi đã đưa Diên Thế Trường về phòng.
Gần nửa tiếng trước.
Hoàng My đỡ Diên Thế Trường xuống chiếc giường mềm mại, đắp chăn ngay ngắn lại để cho anh không lạnh.
Tiện thể chỉnh lại chiếc váy sang trọng đã hơi xộc xệch, không nghĩ đến lại phát hiện một mẩu giấy bị nhét vào phần cúp ngực của váy mình.
Lúc cô đi thì đâu có nó!? Sao bây giờ lại xuất hiện!??
Vốn dĩ định vứt đi, không rõ sao ý chí lại thôi thúc Hoàng My nên đọc nó.
Có lẽ vì vừa nãy Như Hạ đột ngột tỏ thái độ với cô cũng có liên quan đến mẩu giấy này chăng?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.