Cùng Quỷ Đàm Luyến Ái

Chương 25: Tự sát




Liên tục rất nhiều ngày từ sau khi trở về, dù A Ngũ có nhiều lần gặng hỏi, Lô Tam Hộ cũng luôn giữ im lặng về những gì đã xảy ra. Tất nhiên không chỉ có A Ngũ cảm thấy lo lắng cho cậu, mà cả Nguyễn Hoàng Nam cũng không có vẻ muốn dừng việc tra hỏi lại nếu cậu không chịu khai thật những gì đã diễn ra. Mà Lô Tam Hộ sau khi biết hồn Bùi Ngọc Bích đã trở về với thân xác và cô đang dần hồi phục thì cũng đã an tâm phần nào, cậu luôn tỏ vẻ chẳng muốn nói thêm bất kì câu nào dính dáng đến nơi đó nữa.
Thời gian cũng chẳng cho bọn A Ngũ cơ hội để tiếp tục truy hỏi sâu hơn về những chuyện đã diễn ra nữa vì không lâu sau đó, Lô Tam Hộ nghe tin cả nhà cô bạn cùng lớp treo cổ tự vẫn. Nguyên nhân dẫn đến sự việc này bỗng dưng trở thành đề tài nóng hổi được cả lớp Lô Tam Hộ bàn tán rầm rộ, cậu đối với người bạn đó cũng không thân thiết nên cũng chỉ cảm thấy tiếc nuối vì cô chọn việc ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ như vậy mà thôi.
Tuy Lô Tam Hộ đối với mấy chuyện như vậy không có mấy hứng thú, nhưng A Ngũ lại tuyệt nhiên để tâm đến chuyện này. Đối với những người xung quanh thì A Ngũ hoàn toàn vô hình tất nhiên là trừ khi y muốn cho họ nhìn thấy mình, thế nên y tận dụng triệt để cơ hội này để theo dõi và quan sát bạn học của cậu trong một khoảng thời gian.
"Ai nha, A Ngũ a, đã bảo là không có cái gì hay ho đâu, em nghe làm gì chứ."
"Ngươi nên nhớ là cả nhà cùng tự vẫn đấy, không phải chỉ mỗi bạn ngươi đâu."
Đến tận lúc A Ngũ nhấn mạnh vấn đề này, Lô Tam Hộ mới thật sự suy nghĩ. Từ sau khi A Ngũ đến, quả là mọi thứ xung quanh cậu bắt đầu trở nên quỷ quỷ quái quái, mà thêm việc bà nội từng nói với cậu rằng dù cậu sợ phiền phức thì cũng nên giúp đỡ những người cần cậu, Lô Tam Hộ mới tạm xem có khả năng cao là chuyện này liên quan đến một quỷ hồn nào đó.
Trời xanh xem như nghe thấu được tâm nguyện của A Ngũ mà để cho lớp trưởng của Lô Tam Hộ rủ cả lớp cùng đến thắp nhang cho gia đình cô bạn kia, dưới sự thúc giục của A Ngũ thì Lô Tam Hộ đến nhà tang lễ sớm nhất nên cậu đứng ngoài cổng chờ các bạn khác.
"Rốt cuộc Hắc Vô Thường đã cho ngươi xem cái gì?"
A Ngũ nhìn thấy Lô Tam Hộ đang đờ đẫn đưa mắt nhìn đường lớn đầy xe cộ, không tự chủ được lại hỏi cậu về chuyện đã diễn ra.
"A Ngũ, chuyện của em là bí mật em không muốn kể, điều này cũng là điều anh chưa muốn tiết lộ, nên chuyện này em đừng nhắc lại nữa, được không?"
A Ngũ biết Lô Tam Hộ đang muốn nhắc đến chuyện mình vô tình đi mất mà không giải thích gì, thậm chí còn trở về đây với hình dạng của một thanh niên chứ không phải là đứa trẻ con mà cậu từng thấy. Y vốn nghĩ sẽ nói với cậu, nhưng khi lời vừa đến bên miệng thì y lại vô thức nuốt trở về. Ngẫm nghĩ thì y cảm thấy rõ ràng cậu cũng có lí nên từ đấy cũng chẳng hỏi cậu thêm câu nào liên quan đến những gì đã diễn ra ở địa phủ nữa.
Mặt khác, A Ngũ cũng cảm thấy kể từ khi trở về, Lô Tam Hộ dường như đã trở thành một người nào đó khác hẳn. Trước đây cậu có phần vô tư lự hơn, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ trò chuyện với y, mà những ngày gần đây cậu lại chỉ thả hồn theo mây, mà mỗi khi A Ngũ đến gần cậu thì cậu đều rút về một góc tường ngồi. Chuyện này lặp lại nhiều lần, đến nỗi A Ngũ cũng cảm thấy có chút tổn thương vì hành động này của cậu.
"Đi thôi, lớp trưởng và các bạn đến rồi."
Lô Tam Hộ chỉ nói vậy rồi tự mình theo những người khác đi vào nhà tang lễ trước, người thân của cô bạn cùng lớp khá là đông đúc, nhưng ai cũng chỉ có cùng một kiểu biểu cảm, đó là bình chân như vại, như thể những người đang nằm trong quan tài gỗ lạnh lẽo kia chẳng phải là người quen biết của họ. Lô Tam Hộ thắp xong một nén nhang, quan sát xung quanh một lượt cũng không cảm thấy có gì bất thường nên vốn đã định ra về.
Vừa bước chân ra đến cổng thì có người đàn ông trung niên nắm vai, giữ cậu lại, ông khá cao, nhìn thân hình của ông thì có thể thấy người này rõ ràng ngày nào cũng rất chăm chỉ tập luyện thể thao, bộ vest ông mặc trên người vừa khít càng làm tôn lên khí chất của một con người thành đạt, nhưng biểu cảm ông lại trở nên vặn vẹo cả đi vì sợ hãi, sắc mặt vàng vọt như sáp nến.
"Con...con nên đi chùa cúng bái..."
Lô Tam Hộ có chút khó hiểu nhìn người đàn ông ấy, cậu chẳng hiểu ý ông muốn nói là gì, nên mới lịch sự hỏi lại ông.
"Chú thấy có một người thanh niên đi cùng con...mà mấy người kia chẳng để ý...con đang bị quỷ ám đó..."
Lô Tam Hộ nghe đến đó muốn cười nhưng lại không thể vì phải nể mặt tiền bối, cậu nhẹ nhàng giải thích có lẽ do ông quá mệt nên mới hoa mắt thì ông lại ra sức lắc mạnh đầu.
"Không phải! Trước giờ chú có thể thấy "những thứ đó"..."
Thật sự thì Lô Tam Hộ chỉ muốn an ủi ông chú đã sợ hãi quá độ kia, A Ngũ đang đi ở phía trước tất nhiên biết người đàn ông kia đang nói đến mình nên mới quay người chậm rãi đi về phía cậu và ông.
"Ngươi là người nhà của người đó sao?"
Sắc mặt người đàn ông tái mét lại khi bắt gặp ánh mắt của A Ngũ, ông chỉ thiếu nước lăn ra đất ngất xỉu nữa thôi, Lô Tam Hộ lại cười cười an ủi bảo rằng không có chuyện gì. Khi A Ngũ lại hỏi ông thêm lần nữa thì ông thật sự ngất xỉu, Lô Tam Hộ đau đầu nhìn người đàn ông mới ngã lăn xuống đất, lại tức giận liếc sang quỷ kia đang giả bộ ngây ngô.
Với sự giúp đỡ của A Ngũ thì ông đã được đưa vào bên trong nhà tang lễ, một lúc sau thì người đàn ông choàng tỉnh, ông vừa nhìn thấy A Ngũ đang ngồi trên ghế nhựa chống cằm nhìn xuống mình thì lại muốn ngất đi, Lô Tam Hộ tức tối kéo y đi ra chỗ khác rồi mới ngồi xuống an ủi ông chú kia.
"Con cũng thấy cậu ta sao?"
Lô Tam Hộ gật đầu.
"Con không sợ sao?"
Lô Tam Hộ lắc đầu.
Người đàn ông đó căng mắt ra nhìn cậu như thể cậu là người ngoài hành tinh, nhưng nhờ có trò chuyện với cậu mà ông bình tĩnh hơn một chút. Khi được Lô Tam Hộ hỏi về mối quan hệ với gia đình cô bạn kia thì ông bảo rằng mình là cậu của cô bạn kia. Cậu thấy ông cũng có vẻ đã tỉnh táo rồi nên mới định ra về, nhưng ông lại nhất quyết không cho cậu đi.
"Thật ra...cháu gái của chú cũng bị quỷ ám..."
A Ngũ vừa nghe vậy liền xuất hiện ngay bên cạnh người đàn ông kia, ông thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên gào to, nhưng thật may A Ngũ đã kịp bịch miệng ông lại.
"Kể cho rõ ràng ra, ta muốn giúp ngươi. Ngươi mà làm ồn thì cẩn thận đêm nay ta đến đứng cạnh đầu giường ngươi đấy."
Người đàn ông kia sợ hãi gật đầu liên tục như gà mổ thóc, Lô Tam Hộ dở khóc dở cười nhìn A Ngũ xấu tính dọa người ta.
Theo lời người đàn ông kia thì cách đây ba tuần, Trinh – cháu gái ông bắt đầu có những biểu hiện thất thường như thường xuyên nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, thậm chí còn chẳng chịu tắm rửa. Chẳng hiểu sao người cô lại bắt đầu bốc lên một cỗ mùi hôi thối như nước cống làm cho mẹ cô chán ghét vô cùng, bà gượng ép đem cô vào phòng tắm thì cô gào thét, đỉnh điểm là cô đã đẩy ngã mẹ, chạy về phòng khóa chặt cửa.
Ngày qua ngày cô chỉ trốn trong phòng, cái gì cũng không ăn, ai hỏi gì cũng không đáp, vì mẹ cô và ông rất thân nên mẹ cô đã gọi đến cho ông để nói về việc này. Chính vì vậy mà người đàn ông này mới đến tận nhà cô để xem xét tình hình cháu gái, nhưng khi vừa đến cửa phòng cô thì ông liên tục nghe tiếng nước chảy. Mặc dù ông đã chạy đi kiểm tra vòi nước cùng tầng đã vặn chưa nhưng tiếng nước chảy róc rách vẫn không dừng lại.
Việc tiếng nước kia thêm cả tình trạng cháu gái như vậy, có ngốc mới không biết là cháu ông bị quỷ ám. Ông đem chuyện này nói lại với mẹ cô, bà cũng hốt hoảng cho gọi đủ loại thầy pháp, nhà sư,...để giúp con gái bà, nhưng tình trạng của cô không giảm mà còn dẫn đến việc quỷ hồn ấy quấy rối cả gia đình cô.
Đêm trước khi hàng xóm phát hiện cả gia đình cô treo cổ, mẹ cô đã gọi đến cho ông cầu cứu. Có điều khi ấy đã là lúc nửa đêm, ông đang mơ màng nên nghe vậy cũng chỉ an ủi người chị gái của mình vài câu, nghĩ đến sáng sẽ đến thăm hỏi và tìm cách giúp đỡ, nhưng tất cả đều đã quá muộn.
Nghe xong chuyện thì A Ngũ mới chịu ra về, trên đường về cả hai đều giữ im lặng. Tuy rằng A Ngũ sẽ không hỏi đến những gì cậu đã từng chứng kiến, nhưng y vẫn không thôi lo lắng. Mà Lô Tam Hộ thì lại bận bịu suy nghĩ về hết thảy những gì đã xảy ra.
Hắc Vô Thường bảo rằng việc đưa cậu đi xem lại phần kí ức kiếp trước chính là đang làm như những gì nó đã hứa với Lô Kiến Quân. Cuốn sổ tay của bà nội, nữ quỷ trong mơ, tai nạn chết cháy, rồi giờ thì đến chuyện này, dường như tất cả là các mắt xích quan trọng, nhưng mọi chuyện xảy ra quá rời rạc khiến cậu không tài nào hiểu nổi.
Hiện giờ cậu chỉ muốn hiểu rõ tại sao Hắc Vô Thường lại phải hứa như vậy với Lô Kiến Quân? Mà tại sao người kia lại như biết rõ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy để mà dặn trước nó như vậy? Còn có cô gái mặc hỉ phục đỏ kia rốt cuộc là ai?
Càng theo A Ngũ tìm kiếm cô gái đó, Lô Tam Hộ càng cảm thấy chính mình như rơi vào một vòng luẩn quẩn không có hồi kết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.