Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 70:




Edit: Navahn
Beta: Boram2124
“Nghe nói tên tiểu thái giám kia đã chết rồi, Hạ Bích làm rất khá!” Biết Hạ Bích vừa trở lại, Hạ Uyển Chi liền thấp giọng nói.
Hạ Bích có chút thấp thỏm, cắn môi áy náy nói, “Nương nương, tiểu thái giám chết không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ còn chưa thấy hắn đã nghe nói hắn chết rồi, liền quay lại thỉnh nương nương trách phạt!”
“Không phải ngươi ra tay?” Hạ Uyển Chi khiêu mi.
“Không phải nô tỳ, nô tỳ nhìn Đức phi trở lại rồi mới đi, ai biết...” Hạ Bích áy náy.
“Không phải ngươi thì là ai?” Hạ Uyển Chi nhíu mày “Đây là nhân chứng, Đức phi không thể nào động thủ, nếu tiểu thái giám chết cũng không phải càng thêm khẳng định nàng ta thực sự là người động tay động chân sao. Điều duy nhất Đức phi có thể làm là khiến cho tiểu thái giám kia nói thật, nay tiểu thái giám chết, nàng ta cũng không có đối chứng.”
“Nương nương, dù bất kể là ai đi nữa, tiểu thái giám kia chết, Đức phi cũng không có cách nào tẩy thoát tội danh, nàng ta chỉ có thể bị phế khỏi cung.” Hạ Bích có chút trấn an.
“Hừ, chỉ sợ thái hậu sẽ không chịu để yên, nếu bà ta đã mở miệng, Đức phi cũng sẽ không bị đưa đi.” Chẳng lẽ thật sự có người hãm hại Đức phi, chuyện đắm thuyền không phải do nàng ta chỉ điểm?
Đức phi vừa trở về không bao lâu liền biết tin tiểu thái giám chết, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, bất chấp đang đau đầu vẫn đến phủ nội vụ xem một chút. Cởi bỏ bọc chiếu trên người thái giám, thấy khắp mặt chảy máu (*), tứ chi không nhận rõ, Đức phi rốt cuộc nhịn không được hôn mê bất tỉnh.
[(*) nguyên bản là thất khiếu chảy máu, nghĩa là máu chảy ra từ 7 lỗ: hai mắt, hai mũi, hai lỗ tai và miệng]
Tề Diệp biết tin hừ lạnh một tiếng, “Tiểu thái giám trước kia còn tốt, nàng đi khỏi liền chết, chẳng lẽ còn có chuyện hắn sợ tội nên tự sát? Hắn bị trói, lấy đâu ra độc dược? Như thế hiển nhiên là nàng lòng dạ ác độc, sao có thể để lại.”
Thái hậu lần nữa đi Ngọc Long điện, Tề Diệp trốn tránh không gặp, Thái hậu đứng nguyên trước cửa không đi. Tề Diệp cuối cùng nhìn chướng mắt đành mở cửa “Thái hậu rốt cuộc đang làm gì?”
“Ai gia làm cái gì Hoàng thượng không phải rất rõ sao?” Thái hậu nhàn nhạt nói, “Đức phi có thể bị đưa đi Thủy Nguyệt am, ai gia sẽ không ngăn cản, đây là nàng ta đáng bị nhận...”
Tề Diệp thở phào nhẹ nhõm “Thái hậu có thể nghĩ được như vậy, trẫm cũng an tâm. Trẫm không phải đang nhằm vào Đức phi, mà là nàng thật sự không thể tha thứ, trẫm đương nhiên không muốn nối giáo cho giặc!”
“Hoàng thượng quá lời, Đức phi thì làm gì có thể tạo nên nổi sóng lớn. Hoàng thượng đừng gấp, ai gia mặc dù đáp ứng để Đức phi đi Thủy Nguyệt am, nhưng vẫn còn một điều kiện...”
“Trẫm cho rằng không có điều kiện gì để nói.” Tề Diệp không vui, từ khi nào Thái hậu lại được phép đưa ra điều kiện cho hắn?
“Hoàng thượng cần gì tức giận, chỉ là thường tình nữ nhân ghen ghét mà thôi! Coi như Đức phi có động tay động chân đi nữa, cũng là do Hoàng thượng quá sủng ái Hạ Chiêu nghi mà vắng vẻ hậu cung. Từ xưa hậu cung tranh đấu gay gắt không ngừng, cũng không như hậu cung của Hoàng thượng sóng yên biển lặng, không đến một năm đã có ba vị cung phi bởi vì Hạ Chiêu nghi mà bị trách phạt. Lần này lại là Đức phi, ai gia cho rằng Hạ Chiêu nghi không thể giữ lại!””Hoang đường! Hạ Chiêu nghi nàng vô tội.” Tề Diệp nhíu mày.
“Ai gia mặc kệ nàng ta có vô tội hay bị hại, ai gia chỉ biết nàng ta trong lòng Hoàng thượng phân lượng quá nặng, nàng ta chính là họa thủy trong hậu cung, không thể giữ lại.” Thái hậu lời nói chứa đầy khí phách bất mãn, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn qua Tề Diệp, “Hoàng thượng, ai gia là vì tốt cho người, cũng là vì sự an bình của hậu cung, không có ý nhắm vào một mình nàng ta.”
“Thái hậu nếu thật nghĩ như vậy, coi như là vì trẫm đi.” Tề Diệp nói: “Hạ Chiêu nghi không thể đi Thủy Nguyệt am, trẫm sẽ không đáp ứng!”
“Tốt lắm, vậy chuyện của Đức phi, coi như cái gì cũng chưa phát sinh, như thế nào?” Thái hậu biết rõ hắn sẽ không bỏ được, nếu không phải cùng đường, nàng cũng sẽ không ra hạ sách này.
“Trẫm không đáp ứng!” Tề Diệp quăng tay áo nói: “Đức phi nhất định phải rời đi, Thái hậu hôm nay vì sao lại phải che chở cho Đức phi?”
“Ai gia cũng là vì tốt cho Hoàng thượng, không muốn Hoàng thượng bị người khác mắng là hôn quân, không muốn quan lại triều đình nghị luận Hoàng thượng bị sắc đẹp làm hôn mê thần trí, mất đi anh minh.”
“Thái hậu thật đúng là phí tâm!” Tề Diệp cười lạnh. “Đức phi cũng thật bản lãnh, ngay cả chuyện như vậy cũng làm ra, còn đáng giá để Thái hậu biện hộ cho. Xem ra trẫm một chút uy nghiêm cũng bị mất! Thái hậu nếu đã như vậy, hôn quân như trẫm còn cái gì để nói, đều giữ lại, đều giữ lại cả đi, cái hậu cung này, trẫm cũng không cần!”
“Hoàng thượng!” Thái hậu kinh hãi, “Hoàng thượng sao có thể vô trách nhiệm như thế?”
“Đây không phải là điều Thái hậu muốn sao? Trẫm là Hoàng thượng, ngay cả một chút làm chủ cũng đều không làm được, Thái hậu nếu muốn buông rèm nhiếp chính, trẫm cũng không quan tâm!”
“Hoàng thượng, người...” Thái hậu tức giận vô cùng, chỉ chỉ hắn, một câu nói cũng không xong liền hôn mê bất tỉnh.
Tề Diệp kinh hoảng một chút, lập tức phân phó người thỉnh đại phu, đem Thái hậu trở về Thọ Ninh cung, trong lòng hắn vừa phẫn nộ lại vừa áy náy.
Hạ Uyển Chi nghe nói Thái hậu ngất đi, lập tức cảm giác không tốt. Thái hậu hôm nay quá kỳ quái, lại vì Đức phi mà chống đối lại Hoàng thượng, nếu cứ tiếp tục như vậy khó tránh khỏi việc Thái hậu dùng thân thể uy hiếp, đến lúc đó Hoàng thượng hắn cũng không thể không vì lòng hiếu thảo mà đáp ứng yêu cầu của Thái hậu.
Nếu như vậy, Đức phi không phải là nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật rồi?
Hạ Uyển Chi cắn môi, nàng tuyệt đối sẽ không để nàng ta dễ dàng đào thoát. Thái hậu thật đúng là khôi hài, luôn luôn coi trọng hậu cung, lúc này ngay cả Đức phi phạm vào chuyện lớn như vậy, bà ta còn nghĩ đến chuyện bảo vệ? Thật làm người ta khó hiểu.
Hoàng hậu biết được Thái hậu hôn mê bất tỉnh để duy trì Đức phi, thiếu chút nữa bấm chặt đầu ngón tay. Nàng vừa vuốt ve đầu ngón tay vừa gọi Nguyệt Quế, “Chuyện ta phân phó xuống sao rồi?”
“Hồi bẩm nương nương, đã phân phó, không bao lâu nữa cung nữ bên cạnh Triệu tu nghi sẽ đi phủ Nội vụ bẩm báo.” Nguyệt Quế có chút tươi cười nói, “Nương nương yên tâm, nô tỳ đã quản lý thỏa đáng.””Phân phó xuống, việc này bỏ đi, coi như không phát sinh.”
“Nương nương?” Nguyệt Quế giật mình.
“Thế nào? Bản cung phân phó chẳng lẽ không nghe thấy sao?” Hoàng hậu khiêu mi.
Nguyệt Quế cúi đầu. “Nô tỳ không dám, nô tỳ lập tức đi truyền lệnh.”
Thái hậu che chở Đức phi như thế, nàng vô cùng ghen ghét. Giữ nàng ta lại còn không bằng để nàng ta bị đưa ra ngoài, về phần Thục phi cùng Hạ Chiêu nghi còn nhiều thời gian, nàng cũng không thiếu thời gian cùng các nàng vui đùa. Đức phi? Đều do Thái hậu quá che chở, nàng không thích, rất không thích, Thái hậu chỉ có thể đối tốt với một mình nàng, đối với người nào khác cũng không được.
Thái hậu tỉnh lại, nói muốn gặp Hoàng thượng, Tề Diệp trốn tránh không gặp, chỉ cho Quang Thuận công công qua xem một chút. Thái hậu rất hi vọng, nghe nói Đức phi chỉ bị cấm túc tại Đức Hỉ cung, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần qua hôm nay, nhìn chung đều có cơ hội trở mình.
Bữa Tối Tề Diệp vui vẻ đến Hỉ Lai cung dùng bữa, Hạ Uyển Chi cũng không hỏi đến, chỉ là gắp vài món hắn thích ăn. Nhìn hắn ăn không nhiều liền hỏi “Hoàng thượng có phải không thoải mái không?”
“Không phải!” Tề Diệp uống một ngụm rượu, vỗ vỗ tay của nàng.
“Không cần phải để ý đến trẫm, nàng ăn nhiều một chút, đừng để đứa nhỏ trong bụng ủy khuất.”
“Vâng.” Hạ Uyển Chi gật đầu, thức ăn mà hắn đưa đến đều bỏ vào miệng.
Dùng bữa xong, Tề Diệp ngồi lại trong cùng nàng chốc lát. Hạ Uyển Chi đưa cho hắn xem đôi giày chính nàng mới làm xong, Tề Diệp có chút ngoài ý muốn “Đây là Uyển Nhi tự mình làm?”
“Vâng, tay nghề không tốt, khiến Hoàng thượng chê cười!” Hạ Uyển Chi ngượng ngùng đáp.
Tề Diệp cẩn thận chu đáo cầm lấy giày một hồi, đem nàng ôm vào trong ngực, nói “Tâm ý của Uyễn Nhi trẫm sao lại không hiểu. Trẫm thật xin lỗi nàng, khiến cho nàng chịu ủy khuất!”
“Hoàng thượng, tần thiếp không quan tâm những thứ khác, chỉ cần có thể phụng dưỡng Hoàng thượng là đủ rồi!”
“Nữ nhân ngốc, thật khờ!” Tề Diệp nhích tới gần nàng một chút, cầm lấy mặt nàng, “Thứ mà trẫm hiếm có, chính là phần ngốc nghếch này của Uyển Nhi.”
“Hoàng thượng ~” Hạ Uyển Chi oán trách trừng mắt, chọc cho hắn cười lớn, tâm tình tựa hồ rất vui vẻ.
Đêm đã khuya, cả cung điện đều trở nên yên tĩnh, cung nữ giữ cửa ngồi dưới đất lim dim ngủ, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra. Đã cuối tháng chín, khí trời có chút mát mẻ, cung nữ mặc quần áo thật dày không ngăn được dược tính phát tán, ngủ như chết, ngay cả có người tiến đến cũng không biết.
Đức phi nghe thấy động tĩnh liền thức dậy gọi Bội Dung.
Gọi hai tiếng, trước giường có thanh âm của người tiến đến, Đức phi hỏi “Thế nào lại không đốt đèn?”
Rất nhanh ánh nến được nhen nhóm, Đức phi khẽ nhíu mắt, thấy trước giường ba thân ảnh, lập tức kinh sợ “Các ngươi là ai?””Quấy rầy Đức phi nương nương nghỉ ngơi!” Thanh âm quen thuộc vang lên, rèm treo cũng bị kéo ra. Đức phi nhìn ba người trước mặt, nhíu mày “Hạ Chiêu nghi đã khuya không ngủ được, sao lại chạy đến tận cung của bản phi?”
“Đương nhiên là đến tìm Đức phi nương nương ôn chuyện!” Hạ Uyển Chi khẽ cười một tiếng, ngồi xuống cái ghế Hạ Bích vừa đem đến, nhàn nhạt nói “Tần thiếp sợ qua hôm nay không còn được gặp lại Đức phi!”
“Ngươi có ý gì? Ngươi muốn làm cái gì?” Đức phi đề phòng nhìn nàng, “Mau chóng rời đi, nếu không bản phi liền gọi người đến.”
“Đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã ngủ, Đức phi cần gì phải quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác? Còn không bằng ôn chuyện cùng tần thiếp.”
“Bản phi cùng ngươi không có gì để nói, đi ra ngoài!” Đức phi chỉ vào cửa, miệng giận dữ “Bản phi lệnh cho các ngươi cút ra ngoài!”
“Chỉ sợ không được.” Hạ Uyển Chi khẽ cười một tiếng, “Muốn tần thiếp đi cũng được, chỉ cần Đức phi nói thật một chút, lần trung thu dạ yến hôm đó, có phải do Đức phi làm? Thuyền đắm hôm đó, có phải do Đức phi chỉ điểm?”
“Bản phi không biết ngươi đang nói cái gì!” Đức phi sững sờ, nhìn chằm chằm nàng nói “Hạ Chiêu nghi thật sự ngày càng lớn mật, khuya khoắt không ngủ được còn mang người chạy đến tẩm cung của bản phi. Nếu Hoàng thượng biết được, chỉ sợ sẽ không khinh suất bỏ qua.”
“Những thứ này không cần Đức phi lo lắng, Đức phi chỉ cần trả lời có hay không là được rồi!” Hạ Uyển Chi vuốt khăn tay tiếp tục nói, “Đức phi nên biết, sự kiên nhẫn của tần thiếp không được tốt lắm!”
“Ngươi uy hiếp bản phi?” Đức phi khiêu mi, “Đừng tưởng rằng ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng liền không coi ai ra gì! Bản phi cũng sẽ không vì thế mà coi trọng ngươi!”
“Tần thiếp đương nhiên biết rõ Đức phi sẽ không đem tần thiếp đặt vào mắt, cũng giống như tần thiếp không đem Đức phi đặt vào mắt vậy.” Nàng đứng dậy, “Xem ra Đức phi không thích ôn chuyện, vậy thì cũng hết cách, tần thiếp đến tiễn Đức phi đoạn đường cuối cùng. Thật sự tiếc nuối, lần trước Đức phi không thể giá họa cho Thục phi, ngược lại còn làm chính mình bại lộ.”
“Tần thiếp đúng là đã nhịn rất nhiều lần, nhưng Đức phi lại ba lần bốn lượt nhắm vào tần thiếp, tần thiếp cũng không thể ngồi chờ chết. Khó có được cơ hội tốt như vậy, tần thiếp đương nhiên sẽ không bỏ qua!”
“Ngươi muốn làm cái gì? Người đâu, người đâu, mau...” Hạ Bích tiến đến che miệng Đức phi, Hạ Hà cầm hay tay đang giãy giụa, đè nặng hai chân để nàng ta không thể cử động.
“Nếu Đức phi đã không phối hợp, tần thiếp cũng không làm chậm trễ thời gian, Đức phi không phải cũng muốn dùng cái chết chứng minh trong sạch của mình sao? Đêm nay tần thiếp sẽ thành toàn cho Đức phi nương nương.”
Nói xong liền móc ra gói thạch tín đã chuẩn bị từ trước, rót một chén trà, khuấy nhẹ, sau đó bưng từng bước từng bước đến gần Đức phi đã trừng lớn hai mắt kia. Nàng ta cố gắng lên tiếng, nhưng chỉ phát ra mấy tiếng không rõ, giãy giụa muốn thoát.
Hạ Uyển Chi mặt không biến sắc bưng nước trà đến gần, Hạ Bích nhấn miệng Đức phi, bất chấp Đức phi giãy giụa, đem chèn trà tất cả đều đổ vào. Đức phi muốn phun ra, Hạ Bích liền chận miệng của nàng, cho dù phung ra hay là ói ra, Đức phi cũng đã uống không ít. Lúc buông người Đức phi, nàng ta nằm lỳ trên giường muốn khạc nhổ, nước trà uống hết rồi đâu thể dễ dàng nhổ ra? Nàng ta muốn lao đi, Hạ Bích, Hạ Hà đã cầm lấy tay giữ chặt.
Hạ Uyển Chi không lập tức rời đi, không nhìn nàng ta phát độc sẽ không thể yên tâm. Nàng đem bao thạch tín còn dư đặt trong hộp trang sức trên bàn trang điểm, nhìn lướt qua trâm gài tóc và châu thoa, trong gương hiện lên khuôn mặt không chút biến sắc, nhếch miệng lên thành nụ cười quỷ dị.
Không bao lâu Đức phi phát độc, lăn lộn trên giường, ôm bụng cầu khẩn “Hạ Chiêu nghi, bản phi sai rồi, bản phi không nên hại ngươi, cầu xin ngươi cứu bản phi, cầu xin ngươi, bản phi không thể bỏ lại trưởng công chúa, Hạ Chiêu nghi, mau truyền ngự y.. mau...”
Nhìn vẻ mặt xám như tro vùng vẫy chết người của Đức phi, Hạ Uyển Chi vuốt ve đầu tóc, phân phó Hạ Bích các nàng xử lí một chút, không để sót lại dấu vết.
Người trên giường đột nhiên an tĩnh lại, hai mắt trừng lớn nhìn Hạ Uyển Chi, Hạ Bích cùng Hạ Hà có chút sợ hãi. Hạ Uyển Chi đi tới, khép cặp mắt của nàng ta, nhìn qua giường chiếu lộn xộn, cảm thấy không cần thiết phải dọn dẹp, liền thần không biết quỷ không hay dẫn người trở về.
Ngày tiếp theo Bội Dung rửa mặt xong, chuẩn bị đánh thức chủ tử, nhìn Đức phi máu chảy khắp mặt, quá sợ hãi bèn lui lại một bước rồi ngã ngồi dưới đất, từng bước từng bước lui về phía sau, “Nương nương... cứu mạng a...”
Chuyện Đức phi sợ tội tự sát rất nhanh liền truyền ra, Hạ Uyển Chi sáng sớm tỉnh lại đã nghe được tin này. Tối hôm qua ngủ muộn, lúc thức dậy sắc khí không tốt, nhìn Hạ Bích cùng Hạ Hà khí sắc cũng không khác mấy liền căn dặn “Hôm nay các ngươi không cần theo hầu, đi nghỉ ngơi một chút! Có một số việc phát sinh căn bản không liên quan đến chúng ta, hiểu chưa?”
“Nô tỳ hiểu!” Hai người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nhàn nhạt, hành lễ xong liền lui xuống.
Rửa mặt xong, nàng dùng đồ ăn sáng, lúc này mới đi sang Đức Hỉ cung xem một chút. Tiểu thái giám canh giữ ở cửa không cho nàng vào, nói “Hoàng thượng phân phó, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào, nương nương vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi!”
Hạ Uyển Chi không cưỡng cầu liền trở về, cho Hạ Hoa đi tìm hiểu tin tức.
Thái hậu nghe nói Đức phi sợ tội tự sát, tức giận đến nỗi làm tăng thêm bệnh tình, không biết nên nói cái gì. Hoàng hậu, Thục phi cười đắc ý, không nghĩ tới Đức phi lại thức thời kết liễu như vậy.
Lúc ăn trưa Tề Diệp đi đến, Hạ Uyển Chi đã tỉnh, trông thấy hắn liền đỏ vành mắt “Hoàng thượng, Đức phi nàng...”
“Đừng lo lắng, nàng ta là trừng phạt đúng tội, đều là tự chuốc phiền phức, không thể trách người khác!” Tề Diệp ôm lấy nàng an ủi.
“Tần thiếp trong lòng không nỡ, luôn cảm thấy là chính mình hại chết nàng.” Hạ Uyển Chi khóc lóc kể lể nước mắt ròng ròng.
Tề Diệp vừa an ủi vừa gạt nước mắt cho nàng, nói: “Mặc dù đang mang thai không nên dời chỗ, nhưng trẫm vẫn không yên lòng, sợ Uyển Nhi nghĩ ngợi lung tung. Trẫm đã cho người dọn dẹp Thanh Hoa cung xong, hôm nay liền dời qua ở.”
“Thanh Hoa cung?” Hạ Uyển Chi giật mình nói: “Dùng phẩm vị của thần thiếp không thể vào ở, đa tạ Hoàng thượng ưu ái, tần thiếp ở tại nơi này cũng rất tốt.”
“Yên tâm, không phải là chủ điện, tạm thời ở tại thiên điện trước, chờ Uyển Nhi sinh hạ hoàng tử hoặc là công chúa, trẫm liền phong phi cho nàng. Chỉ là bây giờ không phải lúc, đành phải ủy khuất Uyển Nhi rồi.”
“Phong phi?” Hạ Uyển Chi nói “Tần thiếp có tài đức gì mà được Hoàng thượng sủng ái như thế, chỉ cần Hoàng thượng thích tần thiếp, vị trí Chiêu nghi này tần thiếp đã thỏa mãn.
“Trẫm biết rõ ngươi không tranh quyền thế, nhưng ngươi là bảo bối trong lòng trẫm, trẫm sao có thể để ngươi cùng hài tử chịu ủy khuất? Quyết định như vậy, chờ thời cơ chín muồi trẫm liền hạ chỉ.”
“Đúng là Hoàng thượng...” Còn chưa nói xong, tay của hắn đã đè đến bên môi, lắc đầu nhìn nàng, ra hiệu không cần nói nhiều. Hạ Uyển Chi cảm động không thôi, chủ động vòng tay quanh eo hắn nói nhỏ, “Hoàng thượng, tần thiếp nhất định sẽ báo đáp Hoàng thượng thật tốt!”
“Được! Trẫm nhớ kỹ.” Tề Diệp vuốt ve lưng của nàng, trấn an nói.
-----------------------------------------
Vào tường nhà mình để đọc các bộ truyện cung đấu khác nhé ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.