"Sao các ngươi lại ở đây? Có phải là suy nghĩ mấy năm, cuối cùng cũng thông suốt rồi, muốn tới làm nô lệ cho gia sai sử không?" Cổ Tát Cưu hỏi.
Gã đúng là vẫn cuồng vọng.
Vân Trân nhíu mày, quay đầu hỏi Triệu Húc: "Thiếu gia, có thể giao chuyện kế tiếp cho nô tỳ không?"
Triệu Húc nhìn nàng.
Vân Trân thành khẩn đón nhận.
Một lát sau, Triệu Húc gật đầu: "Tự lượng sức mà làm."
Lời này còn có một tầng ý nghĩa khác, chính là bảo nàng không cần miễn cưỡng, nếu không được, còn có bọn họ ở đây.
"Vâng." Vân Trân đáp.
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Cổ Tát Cưu.
Cổ Tát Cửu thấy nàng nhìn qua, ánh mắt lộ liễu nhìn nàng chằm chằm, không hề che giấu hứng thú với Vân Trân: "Gia nhớ ra ngươi, tiểu cô nương thắng đua ngựa kia! Nếu gia sớm biết ngươi sẽ trổ mã động lòng người như vậy, lúc trước dù thế nào gia cũng không tha cho ngươi rời đi.
Nếu hiện tại ngươi nguyện ý đến bên gia hầu hạ, vậy..."
Cổ Tát Cưu còn chưa nói hết, lập của cảm nhận có hai ánh mắt liếc nhìn hắn.
Một lạnh lùng mang theo sát khí của đao kiếm sắc bén.
Một phẫn nộ bức người giống như vạn quân uy áp.
Cổ Tát Cưu dừng lại, nhìn hai người đứng phía sau Vân Trân.
Trong nháy mắt, gã như hiểu ra gì đó.
Thú vị, đúng là thú vị!
Không ngờ bên cạnh con mồi gã cảm thấy hứng thú sớm dã có hai con dã thú ẩn nấp
Ý chí chiến đấu trong lòng bị khơi dậy.
Như thế không phải càng thú vị sao?
...!
"Sát mục tộc Cổ Tát."
Đúng lúc này, giọng của Vân Trân vang lên giống như Định Hải Thần Châm của Đông Hải xuất hiện, khiến biển rộng sóng gió mãnh liệt lập tức khôi phục bình tĩnh.
Trong lều trại, mọi người đều nhìn Vân Trân.
Vân Trân làm lơ ánh mắt Cổ Tát Cưu nhìn mình, nói thẳng: "Lần này chúng ta tới là muốn làm một cuộc giao dịch với sát mục."
"Vậy sao?" Cổ Tát Cưu liếm môi, nhìn nàng chằm chằm, "Nàng muốn cùng ta làm giao dịch gì?" Gã cố ý xem nhẹ Vân Trân dùng từ "chúng ta", mà ái muội nói thành gã và nàng.
Vân Trân nghe xong, cũng không giận, giống như lời Cổ Tát Cưu nói hết sức bình thường: "Chúng ta có thể cứu sống vị tiên sinh mưu sĩ kia của ngài, còn ngài phải tặng chúng ta băng lạc thạch, coi như thù lao."
Lời này vừa nói ra, hiện trường an tĩnh.
"Ha ha ha ha..." Ngay sau đó, Cổ Tát Cưu cười ha ha, "Tiểu mỹ nhân, lời nói dối này của nàng hình như không tốt cho lắm? Cho dù không có nàng, vu y của gia cũng có thể cứu sống tiên sinh.
Còn về nàng, nếu thật sự muốn băng thạch lạc, chỉ cần nàng nguyện ý ngoan ngoãn ở lại hầu hạ gia, gia sẽ tặng nàng băng lạc thạch."
"Sát mục, không thể! Băng lạc thạch là thuốc dẫn!" Bên cạnh, học đồ hét to.
Cổ Tát Cưu phất tay, lập tức có người qua bịt miệng gã.
"Tiểu..."
"Ai nói băng lạc thạch là thuốc dẫn!"
Cổ Tát Cưu vừa muốn nói chuyện đã bị Vân Trân cắt ngang.
"Nàng có ý gì?" Cổ Tát Cưu trầm giọng.
Vân Trân cười lạnh: "Độc vị tiên sinh mưu sĩ kia trúng căn bản không phải độc gì nghiêm trọng, cũng không cần băng lạc thạch làm thuốc dẫn.
Ngược lại, trong thuốc giải cho thêm băng lạc thạch, không chỉ không cứu được vị tiên sinh kia, ngược lại còn đòi mạng ông ấy! Rốt cuộc là ai bụng dạ khó lường mới có thể đưa ra cách độc ác như vậy với sát mục?"
Nàng vừa dứt lời, lều trại trong nháy mắt trở nên an tĩnh.
Bầu không khí lập tức ngưng trọng.
Mọi người nhìn Vân Trân, muốn xem nàng có phải đang nói dối không.
"Ngươi là ai mà dám yêu ngôn hoặc chúng trước mặt sát mục!" Đúng lúc này, một lão nhân tóc bạc từ bên ngoài đi đến..