"Cái...!Cái gì..." Vân Trân chấn động, ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn hắn.
"Đừng dùng thái độ như vậy nhìn ta! Ngươi không xứng dùng thái độ như vậy!"
Ánh sáng trong mắt Vân Trân thoáng lập lòe, rất nhanh, liền tối sầm lại.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Triệu Húc dần khống chế được cảm xúc của mình, "Ngươi vì sao lại xuất hiện ở đây? Ngươi tiến cung, rốt cuộc có mục đích gì? Kẻ đứng sau lưng ngươi, rốt cuộc là ai?"
Vì sao lại xuất hiện ở đây?
Rõ ràng biết...!Rõ ràng biết...
Còn muốn lấy tên Trân Nhi?
Ngươi xứng với cái tên này sao?
Ngươi...
Chẳng qua chỉ là đồ dỏm?
Dựa vào đâu? Có tư cách gì?
Nhưng vì sao...!Biết rõ là đồ dỏm, vẫn không nhịn được mà bị ngươi hấp dẫn...
Nếu sau lưng ngươi thật sự có kẻ khác, các ngươi thật sự không có mục đích tốt, như vậy chúc mừng các ngươi, các ngươi thành công rồi!
Nhưng càng như thế, trong lòng hắn càng thống khổ, càng giãy giụa, càng bực bội, càng khó có thể kiềm chế...
Rõ ràng biết...
"Rời khỏi nơi này..."
"Gì cơ?" Vân Trân khiếp sợ nhìn hắn.
"Ta nói..." Triệu Húc cúi đầu, dựa vào vào nàng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Rời khỏi nơi này! Rời khỏi hoàng cung! Chỉ cần ngươi rời khỏi, ta sẽ tha cho ngươi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nếu ngươi sợ kẻ đứng sau trả thù ngươi, ta có thể sắp xếp cho ngươi một nơi an toàn, chỉ cần...!Ngươi rời khỏi đây..."
Đừng xuất hiện trong tầm mắt của ta, đừng xuất hiện ở nơi có khả năng ta nhìn thấy.
Xung quanh dần an tĩnh lại, an tĩnh đến đáng sợ.
Vân Trân thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình.
An tĩnh đáng sợ.
Nàng nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nàng.
Không biết qua bao lâu, có lẽ thật lâu, có lẽ cũng chỉ là chớp mắt.
Vân Trân cất đi sự khiếp sợ trong ánh mắt, chậm rãi cúi đầu, cung kính mà thong thả nói: "Lục điện hạ, nô tỳ thật sự không hiểu ngài dang nói gì.
Sau lưng nô tỳ không có ai cả, tiến cung cũng chẳng có mục đích gì, càng không phải nghe lời ai mà tiếp cận Lục hoàng tử điện hạ."
"Cho nên?" Triệu Húc nhìn nàng.
"Nô tỳ sẽ không rời khỏi hoàng cung." Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn.
Dứt lời, đôi mắt Triệu Húc đột nhiên nheo lại.
"Ngươi đang nghiêm túc?" Triệu Húc hỏi.
"Vâng.
Trừ khi có lý do chính đáng, bằng không nô tỳ sẽ không rời đi."
Triệu Húc nhìn nàng chằm chằm, nửa ngày sau, đột nhiên nở nụ cười: "Tốt, tốt lắm! Nếu đã vậy...!Ngươi nói ngươi tiến cung không phải vì bổn điện hạ.
Vậy bổn điện hạ thật muốn hỏi ngươi một câu, buổi tối trong tiệc mừng thọ của hoàng tổ mẫu, ngươi vì sao lại té ngã?"
"Té ngã cũng cần lý do sao?" Vân Trân hỏi lại.
"Những người khác té ngã, quả thật không cần lý do.
Nhưng ngươi, lại có!" Triệu Húc nhìn nàng, "Bởi vì ngươi té ngã, vừa lúc đụng phải cái ly trong tay ta.
Mà ly nước trái cây ta định uống bị kẻ nào đó hạ thuốc thôi tình! Ngươi nói xem, có phải quá trùng hợp hay không?"
Vân Trân sửng sốt.
Đúng vậy, quá trùng hợp.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Triệu Húc sẽ không hoài nghi, nhưng cố tình là nàng...
Một nữ nhân có gương mặt tương tự Trân Nhi bảy tám phần, ngay từ đầu đã khiến hắn chú ý..