Chỉ thấy Vân Trân ngã ngồi dưới đất, trong lòng ôm Lệ Vô Ngân hơi thở đã hỗn loạn.
Thời điểm hắn nhìn qua, Vân Trân cũng vừa lúc nhìn hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Triệu Húc hơi nhíu mày.
Trong đầu nhớ tới câu Tiểu Thu nói trước khi rời đi.
Chẳng lẽ ngươi không muốn chính miệng hỏi, vì sao nàng ấy lại bỏ ngươi lại, vi phạm ước định giữa các ngươi sao?
Chính miệng hỏi...!
Đúng vậy, chính miệng hỏi.
Từ khi hắn tỉnh lại, phát hiện không thấy bản đồ đâu, liền tỉnh táo.
Người trước mắt có nửa bên mặt tương tự Trân Nhi, nhưng không phải nàng!
Bởi vì Trân Nhi tuyệt đối không phản bội hắn.
Cho nên, chỉ là tương tự mà thôi.
"Triệu công tử, khi nãy ta giúp ngươi, ngươi có phải nên trả ta một ân tình không?" Ngay lúc này, Tiểu Thu hỏi.
Tiểu Thu dứt lời, người ở đây đều nhìn nàng ta.
Mà ánh mắt Vân Trân giấu sau mặt nạ lặng lẽ nhìn Triệu Húc.
"Ngươi muốn cái gì?" Triệu Húc hỏi.
Hiện giờ, bọn họ đều đã bị thương.
Triệu Húc tới muộn nhất, trở thành người có lợi nhất.
Tiểu Thu cười nói: "Ta biết Triệu công tử muốn thứ gì.
Ta cũng biết, thuốc bất tử giấu ở đâu, ta có thể dẫn ngươi đi tìm..."
"Ngươi im miệng!" Tiểu Thu còn chưa nói xong, đã bị Lâm đại thúc phẫn nộ ngắt lời.
Ông ta trừng mắt nhìn Tiểu Thu, trầm giọng, "Sao ngươi có thể làm như vậy? Thuốc bất tử vốn thuộc về vương! Tuyệt đối không thể rơi vào tay những kẻ khác, đặc biệt là Triệu thị..."
"Ngươi mới phải câm miệng cho ta!" Tiểu Thu cười lạnh, "Vương gia hả? Hiện giờ chẳng qua là một bộ hài cốt mà thôi! Chẳng lẽ các ngươi còn muốn trông giữ bộ hài cốt kia, hi vọng ông ta khởi tử hồi sinh, lãnh đạo các ngươi đoạt lại vinh quang hai trăm năm trước sao?"
"Ngươi...!Sao ngươi có thể bất kính với vương hả? Ta...!Khụ khụ..." Lâm đại thúc bị Tiểu Thu chọc giận tới trực tiếp hộc máu.
Tiểu Thu lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó nhìn Triệu Húc: "Ta dẫn ngươi đi tìm thuốc bất tử, thậm chí giao chìa khóa bảo tàng cho ngươi.
Có điều, ngươi phải đồng ý với ta, giao hai người kia cho ta xử lý!"
Triệu Húc theo hướng ngón tay của Tiểu Thu nhìn Vân Trân và Lệ Vô Ngân.
"Còn về những người khác, tùy ngươi xử lý." Tiểu Thu lại nói.
Những người khác mà nàng ta nói, đương nhiên là chỉ Lưu Vân Bạch và Nha Sát.
Nếu Lưu Vân Bạch chết ở địa cung của Thương Vương, cho dù có người hoài nghi, cũng không tìm được chứng cứ.
Cuối cùng, Triệu Húc không chỉ thay hoàng đế lấy về thuốc bất tử, còn có thể diệt trừ một kình địch của mình!
"Sao hả?"
Triệu Húc nhìn Tiểu Thu, gật đầu: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Đồng ý giao hai người kia cho ngươi xử lý.
"Tốt! Tốt lắm!" Tiểu Thu nhếch mép cười.
Đối diện, sắc mặt Vân Trân sau tấm mặt nạ đã trắng bệch.
Lệ Vô Ngân dường như cảm nhận được thân thể nàng cứng đờ, dùng sức ôm eo nàng.
...!
Triệu Húc và Tiểu Thu đạt được hiệp nghị.
Tiểu Thu nhanh chóng điểm mấy huyệt trên người, sau đó loạng choạng bò dậy.
Nàng ta liếc nhìn Vân Trân và Lệ Vô Ngân, nâng bước đi về phía trước.
Rất nhanh, nàng ta dừng trước một vách tường.
Nàng ta duỗi tay gõ trên vách tường vài cái, cơ quan khởi động, vách tường chậm rãi dịch chuyển sang hai bên trái phải.
Trước mặt bọn họ lập tức xuất hiện một con đường..