Cảm giác tuyệt vọng cùng áp lực này, Vân Trân không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ một lúc.
Triệu Húc ngẩng đầu nhìn về phía trước: "Đi thôi, trước mặt hẳn là chính điện của Thương Vương." Nói xong, hắn liền nâng bước đi về phía trước.
Khoảnh khắc hắn đi qua Lê Vô Ngân, Lệ Vô Ngân nhanh như cắt rút đao, chém vào cổ hắn.
"Ngươi!" Triệu Húc mở lớn hai mắt, khiếp sợ lại phẫn nộ mã quay đầu, mí mắt sụp lại, ngã xuống đất.
Lệ Vô Ngân lạnh lùng khom người lấy mảnh ghép bản đồ trên người hắn ra.
"Ngươi muốn làm gì?" Vân Trân ngồi xe lăn, ngẩng đầu nhìn Lệ Vô Ngân.
"Hắn là kẻ địch." Lệ Vô Ngân nói, "Cho dù là tài phú phú khả địch quốc hay thuốc khởi tử hồi sinh, ta đều sẽ không để lại cho kẻ khác."
Vân Trân trừng mắt, sau đó đỡ xe lăn đi uống, chậm rãi đến bên cạnh Triệu Húc, khom người kiểm tra tình hình của hắn.
Phát hiện hắn chỉ ngất xỉu, Vân Trân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta đã hứa sẽ giúp chàng lấy thuốc trường sinh bất lão." Vân Trân ngẩng đầu nói với Lệ Vô Ngân.
"Nàng hứa khi nào?" Lệ Vô Ngân nghe xong, ánh mắt lạnh xuống, "Xem ra, những lời nàng nói với ta lúc trước đều không phải sự thật."
Vân Trân nhấp môi, nhìn hắn.
"Nếu có thuốc trường sinh bất lao, ta sẽ để lại cho nàng." Lệ Vô Ngân nói, "Có điều, tên đó không thể vào trong cùng chúng ta."
Vân Trân nhìn hắn chằm chằm mấy giây, gật đầu: "Được, ta đồng ý với ngươi.
Nhưng, chàng không thể ở đây một mình."
Một mình ở lại đây thật sự quá nguy hiểm.
Ai biết những thích khách đó khi nào sẽ lại xuất hiện?
"Giáo chủ, cô nương, để Tiểu Thu ở lại chiếu cố Triệu công tử đi." Đúng lúc này, Tiểu Thu đề nghị.
Vân Trân quay đầu nhìn nàng ấy.
"Võ công của Tiểu Thu tốt hơn hắn, có thể bảo đảm hắn an toàn, cũng không cho hắn vào trong, quấy rầy giáo chủ và cô nương." Tiểu Thu nói.
Vân Trân nhíu mày.
"Được." Lệ Vô Ngân đồng ý.
"Vậy nhờ ngươi." Vân Trân đành phải nói.
...!
Cuối cùng, Tiểu Thu ở lại chiếu cô Triệu Húc, Vân Trân và Lệ Vô Ngân tiếp tục lên đường.
Bọn họ đi chưa được bao lâu, Tiểu Thu đánh thức Triệu Húc.
Triệu Húc tỉnh lại, sau gáy vô cùng đau đớn, mà Vân Trân và Lệ Vô Ngân đã không thấy đâu, chỉ để lại một cô nương trông coi hắn.
Nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê, Triệu Húc vội sờ soạng lồng ngực.
"Đừng sờ nữa, bản đồ bị lấy đi rồi." Tiểu Thu nói.
Triệu Húc dừng lại, đỡ vách tường đứng lên, nhìn người trước mặt.
Tiểu Thu tuy là thị nữ nhưng không phu không hề kém, Triệu Húc không coi thường nàng ta.
"Ta đoán chắc là ngươi muốn hỏi, cô nương nhà ta đi đâu? Ta có thể nói ngươi biết, cô nương nhà ta và giáo chủ đã vào trong.
Tính toán thời gian, bọn họ hiện giờ chắc là sắp tìm được quan tài của Thương Vương rồi."
Triệu Húc dùng ánh mắt nặng nề nhìn nàng ta, không nói gì.
Tiểu Thu khe cười, lui một bước, nói: "Nếu ngươi muốn có được thuốc bất tử, trở về phục mệnh với hoàng đế của các ngươi, ta khuyên ngươi bây giờ mau đuổi theo, có lẽ còn kịp."
Nói xong, nàng ta từ trong lồng ngực lấy ra hai cuốn da dê.
Nếu Vân Trân ở đây, nhất định vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì cuốn da dê trong tay Tiểu Thu chính là hai mảnh ghép bản đồ bảo tàng của Thương Vương nàng bị mất lúc bão cát tới.
"Cái này, hẳn sẽ giúp được ngươi." Nói rồi, Triệu Húc đưa mảnh ghép bản đồ cho Triệu Húc..