Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 462: Ta Đương Nhiên Không Phải Ghen






"Sao cơ?" Vân Trân mở to hai mắt.
"Ta đương nhiên không phải ghen!" Triệu Húc thấy nàng như vậy, vội giải thích, "Ta chỉ là cảm thấy, dù người khác thế nào, nhưng huynh ấy trước sau vẫn là người bên chỗ vương phi.
Lập trường của chúng ta đối lập, nàng hiểu không?"
Rõ ràng Vân Trân không suy nghĩ theo hướng đó, kết quả lúc này nghe câu "giải thích" của Triệu Húc buộc nàng phải nghĩ theo hướng kia.
"Vâng, nô tỳ hiểu." Vân Trân cố nén cười, gật đầu.
"Vậy thì tốt." Triệu Húc thở phào, "Đúng rồi, còn cả bên chủ viện.
Gần đây, nàng tốt nhất dừng qua bên đó."
"Nô tỳ hiện giờ là nha hoàn của Thanh Loan tiểu thư, không cần tới đình viện quét tước, qua chủ viện để làm gì?" Lần này, Vân Trân thật sự không hiểu.
"Dù sao, không cần đi là được."
Hắn không thể nói đêm nay phụ vương hắn rất vừa lòng với phần biểu diễn của Vân Trân trong yến hội.
Hắn sợ phụ vương hắn nhất thời nảy lòng tham, nạp Vân Trân.
Những lời này, hắn đương nhiên không thể nói.
Ghen tị với Triệu Kỳ còn có thể nói được, ăn giấm với phụ vương mình, lời này sao có thể nói ra khỏi miệng?
"Vâng, việc này nô tỳ cũng sẽ ghi nhớ." Vân Trân đáp, "Sắc trời không còn sớm nữa, thiếu gia vẫn mau trở về nghỉ ngơi đi."
"Ta nhìn nàng đi." Triệu Húc xua tay.
...
Vân Trân hành lễ với hắn, rời đi.
Triệu Húc nhìn tấm lưng nàng, theo bản năng sờ ngực.
Cảm giác này, đúng là rất đau, cũng rất vui sướng.
...
Vân Trân về phòng.
Tô Thanh Loan làm trò trước mặt Triệu Húc, mặt ngoài nói hôm nay đã muộn, bảo nàng sáng mai rồi qua, trông có vẻ săn sóc hạ nhân.
Nhưng trên thực tế, nếu sáng sớm ngày mai qua đó, vậy nàng phải thu dọn đồ đạc suốt đêm.
Về kinh thành hơn hai năm, đồ trong phòng nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Muốn thu dọn, cũng không thể trong chốc lát là xong.
Huống chi, nàng còn nhiều thuốc như vậy.
Nàng không biết tới viện của Tô Thanh Loan hầu hạ sẽ là tình huống gì.
Có những thứ, vẫn nên đề phòng một chút.
Dù sao, Tô Thanh Loan đã từng muốn dồn nàng vào chỗ chết.
Vân Trân thu dọn được một nửa, Quả Nhi lại tới.
"Thiếu gia sợ ngươi lo liệu không hết việc, bảo ta tới giúp ngươi." Quả Nhi nói.
"Bụng ngươi không sao chứ?"
Quả Nhi lắc đầu.
Ngay sau đó, nàng ấy áy náy nhìn nàng: "Trân Nhi, thật xin lỗi.
Nếu ta biết nhờ ngươi mang áo choàng thay ta sẽ xảy ra chuyện, ta đây dù có đau chết cũng sẽ kiên trì đi."
"Nếu ngươi chết thật thì đi thế nào?" Vân Trân cười hỏi.
"Ngươi còn tâm tình chọc ta!" Quả Nhi chu miệng, xoay người, không để ý tới nàng nữa.
Quả Nhi đã không còn là tiểu nha đầu ngây thơ mờ mịt trước kia.
Chuyện đêm nay nguy hiểm thế nào, nàng cũng có thể đoán được.
Nếu Vân Trân biểu hiện không tốt, khiến chủ tử mất hứng, hậu quả không đơn giản là bị phạt trượng.
Hiện giờ, Vân Trân lại bị điều đến làm việc bên cạnh biểu tiểu thư...
Lúc đầu Tô Thanh Loan tới, ấn tượng của Quả Nhi về nàng ta không tồi.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện "Trộm thơ" đó, nàng liền không thích Tô Thanh Loan.
Hơn nữa trong lúc vô ý, nàng nghe nha hoàn Hỉ Nhi của Tô Thanh Loan ở sau lưng chửi mắng Vân Trân.
Nàng tức giận, sau khi lý luận với người ta mấy câu, lại càng chán ghét Tô Thanh Loan.
"Ngươi nói xem, vị Nhị tiểu thư kia cũng thật là, vì sao cố ý bảo ngươi lên biểu diễn chứ?" Không đợi Vân Trân lên tiếng, Quả Nhi lại nói.
"Có lẽ là ngoài ý muốn." Vân Trân lắc đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.