Chờ trở về trại nuôi ngựa, quản sự đã chuẩn bị xong cơm trưa.
Vân Trân là nha hoàn, lúc trước có thể cùng cưỡi ngựa, nhưng không có đạo lý ngồi cùng bàn ăn cơm.
Triệu Húc không mang theo nha hoàn khác, Vân Trân phải ở bên cạnh hầu hạ.
May mà Triệu Húc và Liễu Minh Cẩn đều không sai bảo nàng, Liễu Trản Anh cũng không có thói quen để người ta hầu hạ, cho nên đa phần thời gian Vân Trân chỉ đứng bên cạnh nhìn.
"Nửa tháng sau là đại thọ của tổ mẫu ta, đến lúc đó, A Húc ngươi cũng phải đến đây." Gần ăn xong, Liễu Trản Anh đưa ra lời mời với Triệu Húc.
"Được, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến." Triệu Húc gật đầu.
Vân Trân đứng bên cạnh, trầm mặc nhìn họ.
...
Khi mặt trời sắp xuống núi, đoàn người Triệu Húc mới rời khỏi trại nuôi ngựa.
Lúc này, Vân Trân không cùng cưỡi ngựa với Triệu Húc.
Bởi vì trước khi chia tay, Liễu Trản Anh tặng Đạp Vân cùng con ngựa khi nãy Vân Trân cưỡi cho bọn họ.
Cuối cùng, bọn họ trước khi trời tối trở về kinh thành.
Bốn người chia tay ở chợ, Liễu Trản Anh và Liễu Minh Cẩn về Trấn Bắc Hầu phủ, Vân Trân theo Triệu Húc về Ninh Vương phủ.
Tới cửa sau vương phủ, Vân Trân xuống ngựa.
"Thiếu gia, con ngựa này..."
"Ta sẽ sai người nuôi giúp nàng." Triệu Húc đoán được nàng định nói gì, giành trước, "Sau này nàng có thời gian, cũng có thể cưỡi ngựa ra ngoại ô đi dạo."
Vân Trân nhìn hắn, phát hiện hắn rất nghiêm túc, chỉ đành thu lời định nói về.
"Đa tạ thiếu gia."
Cuối cùng, Vân Trân hành lễ.
Triệu Húc nhìn nàng, sau khi giao Đạp Vân cùng thất hồng tảo mã cho hạ nhân, nâng bước vào trong phủ.
Vân Trân về tới Thính Tuyết Hiên, đương nhiên có người tò mò ban ngày nàng đi đâu.
Có điều may mà bọn họ chỉ thuận miệng hỏi, không có ai thật sự muốn hỏi cái gì.
Mãi đến rất lâu sau này Vân Trân mới biết, sau khi chiến thắng Liễu Trản Anh, chuyện Triệu Húc đề nghị thế mà là tặng thất hồng tảo mã kia cho Vân Trân.
Có lẽ thời điểm Vân Trân chọn ngựa, ánh mắt không cẩn thận để lộ sự thích thú, bị Triệu Húc phát hiện.
Cho nên thời điểm Liễu Trản Anh muốn đua ngựa, Triệu Húc mới đồng ý.
Có điều, chuyện này phải rất lâu về sau nàng mới biết.
Mà lúc ấy, quan hệ giữa bọn họ lại thay đổi.
...
Sau hôm ấy, Liễu Trản Anh lại hẹn Triệu Húc hai lần.
Có điều, Triệu Húc đều lấy cớ "việc học bận rộn" uyển chuyển từ chối.
Triệu Húc cự tuyệt Liễu Trản Anh, Liễu Trản Anh cũng không tức giận.
Liễu Minh Cẩn hỏi nàng ấy vì sao, nàng ấy không có phải hảo cảm với Triệu Húc sao?
"Nhị ca, huynh biết sói đi săn là như thế nào không?" Liễu Trản Anh nghe xong, không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà kể về chuyện xưa, "Sói sẽ không từ bỏ con mồi mà mình nhìn trúng.
Nó âm thầm ẩn núp, chờ đợi thời cơ, mãi đến cuối cùng, thành công bắt được con mồi."
Liễu Minh Cẩn nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên đứng đắn: "Muội thật sự nghiêm túc với Triệu tứ? Nhưng hắn không phải con mồi bình thường!"
"Thì sao?" Liễu Trản Anh trực tiếp lướt qua vấn đề đầu tiên của Liễu Minh Cẩn, nhảy đến vấn đề thứ hai, hỏi lại, "Con người muội thích khiêu chiến, càng khó, sẽ càng không từ bỏ."
Nói xong, qua một lát sau, Liễu Minh Cẩn mới vuốt mũi nói: "Vậy muội cố gắng lên, có điều phải nhớ đừng hãm sâu vào."
Tuy rằng hắn cảm thấy Triệu Húc và đường muội của mình rất xứng đôi.
Nhưng trong chuyện tình cảm, không phải xứng đôi là có thể quyết định được.
Huống chi hắn cảm thấy, Triệu Húc đối với Trản Anh chỉ có sự thưởng thức.
...
Thời tiết nóng dần.
Rất nhanh đã tới tiệc mừng thọ của lão phu nhân Liễu gia..