Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 324: Nói Rõ Ràng






Thì ra, mẫu phi hắn cố ý tác hợp hắn và Tô Thanh Loan.
Xem ý của Tô Thanh Loan dường như cũng không cự tuyệt.
Việc này sao có thể?
Sau lần đó, đối với chuyện liên quan đến Tô Thanh Loan, Triệu Húc càng chú ý, sợ bản thân có hành vi gì khiến đối phương hiểu lầm.
Huống chi hiện tại, Vân Trân còn đang ở sau nhìn.
...
"Nếu không còn việc gì nữa, ta đây đi trước." Nói xong, Triệu Húc liền muốn dẫn Vân Trân đi.
"Biểu ca..." Mắt thấy Triệu Húc muốn đi, Tô Thanh Loan vội gọi hắn lại, "Muội có lời muốn nói với huynh."
Triệu Húc dừng lại, nghi hoặc nhìn nàng ấy.
Tô Thanh Loan liếc nhìn Vân Trân đứng sau Triệu Húc, cắn răng: "Thanh Loan có chuyện muốn nói riêng với biểu ca." Nàng ấy cố tình nhấn mạnh hai chữ "nói riêng".
"Như vậy không ổn." Triệu Húc lập tức từ chối.
"Biểu ca, chuyện này có liên quan tới cô mẫu."
Triệu Húc nhíu mày, không nói nữa.
Vân Trân nhìn tới đây, biết điều nói: "Nếu thiếu gia và Thanh Loan tiểu thư đã có việc muốn nói, vậy nô tỳ xin cáo lui trước." Dứt lời, nàng hành lễ rời đi.
"Nô tỳ cũng cáo lui." Hỉ Nhi cũng hành lễ, đuổi theo Vân Trân.
...
Chờ Vân Trân và Hỉ Nhi đều đi, nơi này chỉ còn lại hai người Triệu Húc và Tô Thanh Loan.
"Thanh Loan biểu muội muốn nói gì?" Triệu Húc hỏi.
Tô Thanh Loan nắm chặt khăn thêu, bộ dáng nhu nhược đáng thương mà nhìn Triệu Húc: "Biểu ca ghét bỏ Thanh Loan sao?"
"Sao Thanh Loan biểu muội lại nói như vậy?" Triệu Húc nhíu mày.
Tô Thanh Loan đưa khăn tới bên miệng, ho khan hai tiếng: "Nếu không phải, vì sao mấy ngày nay biểu ca luôn trốn tránh Thanh Loan?"
"E là Thanh Loan biểu muội hiểu lầm rồi." Nghe nàng ấy nói như vậy, Triệu Húc cảm thấy hôm nay phải nói rõ mọi chuyện, nếu không đối với mọi người đều không tốt, "Ta chỉ cảm thấy, nam nữ khác biệt.
Tuy rằng ta coi biểu muội như muội muội ruột của mình mà đối đãi, nhưng dù sao vẫn có khoảng cách.
Nếu để kẻ có lòng xấu nhìn thấy, truyền ra ngoài mấy lời đồn bậy bạ, sẽ hủy hoại danh dự của Thanh Loan biểu muội."
Trước đó Triệu Húc còn nghe Nguyên Bảo nói, thời điểm Tô Thanh Loan vừa tới, hạ nhân trong Thính Tuyết Hiên đều đồn nàng ấy là thiếu phu nhân tương lai.

Triệu Húc nghe xong liền nóng nảy, sao lại có lời đồn như vậy? Cũng không biết Trân Nhi có nghe nói không?
Bởi vậy, dù Tô Thanh Loan không tìm tới, hắn cũng sẽ tìm thời gian nói rõ với mẫu phi mình.
"Chỉ là muội muội?" Nghe Triệu Húc nói xong, Tô Thanh Loan như chịu đả kích.
Triệu Húc thấy sắc mặt nàng ấy không tốt, trong lòng có vài phần áy náy.
Có điều, hắn càng kiên định hôm nay phải nói rõ mọi chuyện.
"Thanh Loan biểu muội rời khỏi Giang Nam cũng đã mấy tháng, không biết định khi nào trở về? Cữu cữu và cữu mẫu hẳn rất nhớ biểu muội." Triệu Húc lại nói.
Đây rõ ràng là biến tướng của lệnh đuổi khách!
Tô Thanh Loan lảo đảo một cái, móng tay véo vào lòng bàn tay.
...
Bên khác.
Vân Trân vừa ra khỏi viện, Hỉ Nhi liền đuổi theo.
"Ngươi đứng lại, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!" Hỉ Nhi gọi.
Vân Trân dừng bước: "Hỉ Nhi cô nương có chuyện gì sao?"
Hỉ Nhi bĩu môi, bất mãn trừng mắt nhìn nàng: "Vừa rồi ngươi và thiếu gia nói cái gì thế hả? Tại sao tay biểu thiếu gia lại đặt trên đầu ngươi?"
Vân Trân nhíu mày, không muốn trả lời nàng ta.
"Ta không nghĩ mình nhất thiết phải trả lời câu hỏi này." Vân Trân nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.