Thấy hắn đeo mặt dây chuyền bằng ngọc lên người, ánh mắt của Vân Trân hiện lên một tia không được tự nhiên.
Cách xiêm y, hắn sờ sờ nó trước ngực, sau đó nói: "Được rồi, nàng vào trong đi, ta cũng nên đi rồi."
Vân Trân sửng sốt, không ngờ hắn sẽ tiêu sái như vậy.
"Chẳng lẽ thiếu gia không muốn hỏi xem nô tỳ vừa đi đâu sao?" Vân Trân kinh ngạc.
"Nàng nguyện ý nói ta biết à?" Triệu Húc nhìn nàng, hỏi.
"Nô tỳ..."
"Nếu nàng không muốn, ta đây sẽ không hỏi.
Ta không hi vọng trong đáp án miễn cưỡng có được có sự giấu giếm và qua loa." Triệu Húc nhìn nàng, nghiêm túc nói, "Cho dù nàng có chuyện giấu giếm ta, ta cũng sẽ không trách nàng.
Bởi vì ta tin, cho dù nàng làm gì, đều sẽ không hại ta."
"Thiếu gia tin tưởng nô tỳ như vậy sao?" Vân Trân ngước mắt, nhìn thiếu niên cao hơn nàng một cái đầu.
"Đúng vậy.
Không tin nàng, ta tin ai?"
Nghe câu trả lời của Triệu Húc, Vân Trân không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
"Vậy nếu có một ngày thiếu gia phát hiện chuyện nô tỳ giấu giếm hại đến thiếu gia thì sao?" Vân Trân cố nhịn chua xót trong lòng, hỏi.
Triệu Húc kinh ngạc.
Nửa ngày sau, hắn cười một tiếng, giơ tay xoa đầu nàng, nói: "Nàng suy nghĩ bậy bạ gì đấy? Nàng sao có thể hại ta?" Thấy nàng quá nghiêm túc, Triệu Húc cất đi ý cười, trịnh trọng nói, "Cho dù có một ngày nàng thật sự hại ta, ta vẫn tin nàng không phải cố ý, ta cũng sẽ không trách nàng."
"Nhưng..."
Yết hầu Vân Trân nghẹn lại, khó chịu đến muốn rơi lệ.
Nhìn hắn toàn tâm toàn ý tín nhiệm, Vân Trân thật muốn nói với hắn, nói hắn biết quan hệ giữa Lưu Vân Bạch và Ninh Vương, nói cho hắn biết tất cả.
"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Triệu Húc nhéo má nàng, cảm thấy xúc cảm không tồi, tâm tình cực tốt mà nhéo thêm một chút, "Ta trở về thay xiêm y trước, sau đó đi gặp mẫu phi.
Tuy ta không biết nàng đang che giấu mẫu phi điều gì, nhưng chính nàng phải cẩn thận một chút.
Nếu đã che giấu, vậy đừng để bà ấy phát hiện."
Nói xong, hắn phất tay với nàng, xoay người rời đi.
Vân Trân nhìn theo bóng lưng hắn, tâm trạng càng nặng nề.
Không biết qua bao lâu, nàng thở dài, ánh mắt trở nên ảm đạm, ngay sau đó, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ.
Đây không phải là điều nàng hi vọng sao?
Nàng vốn cho rằng, được Triệu Húc tín nhiệm là chuyện đáng cao hứng.
Nhưng tới bây giờ nàng mới phát hiện, thì ra có đôi khi, được người khác tín nhiệm cũng là chuyện thống khổ.
Bởi vì, khi ngươi không đủ gánh vác lòng tin của người khác, tín nhiệm sẽ biến thành gông xiềng lương tâm.
Vân Trân thở dài.
May là, tất cả vừa mới bắt đầu.
Nàng sẽ giao thuốc gây ảo giác cho Lưu Vân Bạch.
Nhưng mục đích nàng làm như vậy không phải để giúp Lưu Vân Bạch, mà là đẩy hắn đến trước ánh mắt của mọi người.
Chỉ có Lưu Vân Bạch đứng ra dưới ánh mặt trời, bại lộ những đả kích ngấm ngầm hay công khai kia, Triệu Húc mới càng an toàn.
Ngược lại, điều đó cũng có nghĩa tranh đấu ở Ninh Vương phủ sẽ càng khốc liệt.
...!
Bích Diên trở về viện của Tô trắc phi, bẩm báo mọi chuyện một lần.
"Nương nương, có cần nô tỳ phái người điều tra hành trình hôm nay của thiếu gia không?" Bích Diên hỏi.
"Không cần." Tô trắc phi lắc đầu, "Ngươi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Chuyện chiều nay đã rút dây động rừng, còn tiếp tục phái thích khách sẽ không thành công.
Hơn nữa bên kia rất nhanh sẽ có hành động.
Chuyện đến nước này đã không còn là chuyện của Thính Tuyết Hiên của chúng ta nữa.
Đi, sai người để lộ chút tin tức cho Như Ý Hiên bên kia.
Chuyện sau đó, đương nhiên sẽ có người làm thay chúng ta."
"Vâng, nô tỳ hiểu." Bích Diên đáp..