Lưu Vân Bạch giống như cái tên của hắn, là một đám mây phía chân trời, từ xa nhìn tới, chỉ cảm thấy tốt đẹp, nhưng rồi không thể thấy rõ, đoán không ra, trên người như phủ một tầng sa mỏng, tất cả đều là bí mật, như sương mù xem hoa.
...!
Sau khi đưa Vân Trân về chỗ ở, Ngụy Thư Tĩnh liền tới Ngự Lâm Quân.
Y hiện tại là thị vệ cấm quân.
Chức trách của cấm quân Vân Hán Quốc là bảo vệ hoàng đế, còn Ngự Lâm Quân có nhiệm vụ bảo vệ hoàng thành.
Tuy rằng Ngụy Thư Tĩnh là cấm quân, nhưng cùng người của Ngự Lâm Quân cũng có chút quen biết.
Y muốn biết về đám thích khách trước.
Vân Trân đứng ở cửa, mãi đến khi Ngụy Thư Tĩnh rời đi, lúc này mới dời mắt.
Nàng vừa giấu hòm thuốc vào ngăn tủ, Quả Nhi liền đẩy cửa chạy vào.
"Trân Nhi, ngươi thật sự tới rồi.
Bích Diên tỷ tỷ nói ngươi đã tới, ta còn không dám tin." Vừa gặp, Quả Nhi liền ríu rít.
Vân Trân xoay người, buồn cười nhìn nàng ấy.
Chờ nàng ấy hỏi xong, Vân Trân mới hỏi chuyện về thích khách.
Quả Nhi kể, thích khách bất ngờ xuất hiện, đi cũng rất đột nhiên, giống như đã có kế hoạch từ trước.
Chỉ là đến hiện tại, Ngự Lâm Quân và người của Kinh Triệu Doãn vẫn chưa bắt được chúng.
"Ta nghe nói người cứu vương gia là vị công tử lần trước tới Thanh Lương sơn trang?" Vân Trân hỏi.
"Ừ, đúng vậy, Lưu công tử rất tốt." Quả Nhi gật đầu, hai mắt tỏa sáng, "Nghe nói lúc ấy nếu không có Lưu công tử, chỉ sợ vương gia hiện giờ đã..."
Nói tới đây, nàng ấy rùng mình một cái.
"Sao Lưu công tử lại ở chùa Kỳ Sơn?"
"Nghe nó năm trước, phụ thân Lưu công tử được bệ hạ đề bạt lên Lại Bộ Thị Lang.
Trước đó không lâu, cả nhà bọn họ chuyển đến kinh thành." Quả nhi nói, "Mẫu thân Lưu công tử mới đến kinh thành, ngủ không yên giấc, Lưu công tử hiếu thuận, liền cùng mẫu thân tới chùa Kỳ Sơn ở.
Bọn họ đã ở đây nửa tháng, không ngờ tới cuối cùng, lại trời xúi đất khiến cứu được vương gia."
"Thì ra là vậy." Vân Trân nghe xong, gật đầu.
Như vậy xem ra, Lưu Vân Bạch cứu Ninh Vương đúng là trùng hợp.
...!
Buổi tối, Vân Trân đi thỉnh an Tô trắc phi.
Khi đó, Tô Thanh Loan cũng ở trong phòng.
Nhìn thấy nàng, Tô Thanh Loan không khỏi kinh ngạc.
Tô trắc phi giải thích, nói thời điểm Triệu Húc ra ngoài, trong viện chỉ có Vân Trân, cho nên liền dẫn nàng đi theo hầu hạ.
"Xem ra nha hoàn rất hợp ý biểu ca." Tô Thanh Loan cười nói.
"Hợp ý gì chứ?" Tô trắc phi liếc nhìn Vân Trân, "Chẳng qua là cùng từ Nam Hoang trở về, cho nên biểu ca con có quen biết.
Nha đầu này làm việc chậm chạp, đầu óc đần độn, ta trước nay đều không quá thích, do đó sau khi trở về, chỉ để nàng ta làm nha hoàn quét rác mà thôi."
Nói tới đây, Tô trắc phi phất tay với Vân Trân: "Ngươi lui xuống đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ."
"Vâng, nô tỳ cáo lui."
Vân Trân hành lễ rời đi.
Mãi đến chỗ ngoặt, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu kia đang nhìn mình.
Vân Trân không thoải mái mà nhíu mày.
Nàng thật không rõ, vì sao nàng làm việc luôn không khoa trương, Tô Thanh Loan còn "cảm thấy hứng thú" với nàng như vậy?
...!
Ra khỏi viện của Tô trắc phi, Vân Trân đụng phải Triệu Húc chờ ở cửa.
"Thiếu gia." Nàng hành lễ với Triệu Húc.
Triệu Húc nhìn nàng: "Cùng ta đi dạo một chút.".