Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1826: Hi Vọng






Nửa năm qua, thoạt nhìn hắn là người nhốt Vân Trân ở Tê Phượng Cung, biến Tê Phượng Cung thành một tòa lãnh cung.
Nhưng thực tế thì sao? Trái tim của hắn cũng bị nhốt trong Tê Phượng Cung đó.
Người thật sự bị nhốt lại là hắn.
!
Đêm khuya hôm nay, Triệu Húc cầm kiếm xông vào Tê Phượng Cung.
Khi ấy, Vân Trân đã ngủ, Thanh Hà nghe thấy động tĩnh, vội chạy vào gọi Vân Trân dậy.
"Nương nương chạy mau, bệ hạ muốn giết người.
" Thanh Hà nói.
Vân Trân sửng sốt.
Đúng lúc này, Triệu Húc đã cầm kiếm tới.
"Nương nương, người đi mau đi! " Nói xong, Thanh Hà cản trước mặt Triệu Húc, cầu xin cho Vân Trân.
"Cút! Nơi này không có chuyện của ngươi!" Một chân Triệu Húc đạp Thanh Hà ra ngoài.
Thanh Hà còn muốn bò dậy, đã bị người phía sau Triệu Húc kéo xuống.
"Tất cả mọi người ra ngoài cho trẫm!" Triệu Húc nhìn chằm chằm Vân Trân, nghiến răng nghiến lợi nói.

Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Triệu Húc.
Hôm nay dù Triệu Húc làm gì nàng, nàng đều sẽ không trách hắn.
Loảng xoảng.
Bỗng dưng, Triêu Húc ném kiếm trong tay tới dưới chân Vân Trân.
"Đến đây đi! Nhặt thanh kiếm trước mặt nàng lên đi! Dùng thanh kiếm kia mà giết trẫm! Nhắm ngay trái tim trẫm, đâm thật mạnh vào!" Triệu Húc chỉ vào trái tim mình, gầm lên.
Vân Trân mở to hai mắt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Triệu Húc thấy nàng đứng yên, tiến lên vài bước, nhặt thanh kiếm lên, nhét vào tay nàng, ép nàng giơ kiếm nhắm ngay vị trí trái tim mình.
"Tới đây đi, dùng thanh kiếm này giết trẫm đi!" Triệu Húc đau khổ nói, "Dù sao trái tim của nàng đã quá lạnh lẽo, bên trong căn bản không có trẫm! Nếu đã không có trẫm, vậy tự tay giết trẫm đi! Để trẫm hoàn toàn hết hi vọng với nàng, hoàn toàn giải thoát!"
Ánh mắt Triệu Húc lộ sự quyết tuyệt được ăn cả ngã về không.
Vân Trân nhìn hắn.
Thật lâu sau, nàng vứt bỏ thanh kiếm trong ta.
Triệu Húc phẫn nộ nhìn nàng.
"Bệ hạ bảo thần thiếp giết ngài, còn không bằng kêu thần thiếp dùng thanh kiếm này tự giết chính mình.
" Vân Trân nói.

Triệu Húc im lặng.
"Thần thiếp nói rồi, trái tim thần thiếp dành cho bệ hạ mãi mãi không thay đổi.
" Vân Trân chậm rãi đến trước mặt hắn, duỗi tay xoa mặt hắn, "Tại sao bệ hạ không tin thần thiếp chứ?"
"Tin nàng?" Triệu Húc bắt lấy tay Vân Trân, "Nàng bảo trẫm tin nàng thế nào đây? Nếu nàng muốn trẫm tin nàng, vậy nàng dùng cả đời này để chứng minh đi! Nếu cả đời này nàng không bước ra khỏi kinh thành nửa bước, không bước ra khỏi hoàng cung nửa bước, trẫm sẽ tin nàng, tin nàng yêu trẫm!"
Ánh mắt Triêu Húc mang theo sự quyết tuyệt, chờ mong, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Hắn rõ ràng đang đẩy bản thân vào đường cùng, cũng đẩy Vân Trân vào đường cùng.
Vân Trân nhìn hắn.
Nếu giữa họ chỉ còn lại cách này mới có thể chứng minh tình yêu của nhau, vậy nàng nguyện ý vì hắn mà buông bỏ mọi tự do, thu lại cánh chim, tự nhốt mình trong lồng giam hoàng cung này.
"Được.
" Vân Trân nhìn hắn, khẽ cười, "Thiếp hứa với chàng.
"
Nàng vừa nói xong, Triệu Húc lập tức dùng sức ôm nàng thật chặt.
Vân Trân cũng ôm hắn.
Có lẽ sau này, giữa họ vẫn còn nghi kỵ.
Có lẽ Ngụy Thư Tĩnh vẫn là cái gai giữa bọn họ.
Nhưng chỉ cần cả hai đều nỗ lực, nỗ lực yêu đối phương! Vân Trân tin, một ngày nào đó hiểu lầm sẽ được giải thích rõ, ngăn cách sẽ bị xóa tan.
Quan hệ giữa họ cũng sẽ trở về như ban đầu.
Không có nghi kỵ, không có hiểu lầm, chỉ có tin tưởng nhau.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.