Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1705: Gặp Được






Vân Trân lạc đường trong rừng cây.
Mới đầu, nàng phát hiện có dấu vết người qua lại ngoài bìa rừng, nên mới đuổi theo.
Nhưng đuổi theo không xa, dấu vết dưới đất đã mất tăm hơi.
Đồng thời Vân Trân phát hiện, nàng lạc đường.
Theo trời tối dần, dấu vết trước đó cũng không tìm thấy.
Cứ thế, nàng bị lạc trong rừng cây này.
Rừng ở Nam Hoang vừa ẩm ướt vừa tối tăm, tới đêm lại càng nguy hiểm.
Nếu cứ tiếp tục đi, nàng không biết bản thân sẽ gặp cái gì.
Do vậy, nàng quyết định dừng chân, nghỉ ngơi trong rừng cây một đêm.
Nàng tìm chút củi xung quanh, định châm lửa sưởi ấm.
Nhưng ngay lúc này, nàng mơ hồ nghe thấy ở xa có tiếng đánh nhau.
Tiếng động kia hình như ở rất xa, như ẩn như hiện.
Chờ nàng lắng tai cẩn thận nghe, mọi thứ đã không còn.
Sao lại thế?
Vân Trân nhíu mày.
Nàng đứng tại chỗ, do dự một chút, quyết định mạo hiểm đi xem.
Vì tiếng đánh nhau kia khiến lòng nàng vô cớ bất an.
Nàng đứng ở đó đợi thêm một lát.
Không bao lâu, trong màn đêm, nàng lần nữa bắt giữ âm thanh kia.
Nàng cẩn thận, chậm rãi tới nơi truyền đến âm thanh.
Nàng còn chưa tới gần, tiếng đánh nhau đã kết thúc.
Theo đó là một tiếng hét thảm thiết.
Vân Trân cứng đờ.
Trước khi nàng tiếp tục hành động, trong đêm tối có ánh lửa bốc cháy.
Thời điểm ánh lửa sáng lên, tầm mắt Vân Trân khóa chặt bóng người ngồi cạnh đó.
Dù ở rất xa, dù thân ảnh đó mơ hồ trong bóng đêm, dù đã cách bốn năm, nàng vẫn có thể vừa nhìn liền nhận ra người ngồi bên đống lửa là ai.
Triệu Húc.
Thật sự là hắn.
Hắn thật sự chưa chết.
Cũng thật sự chọn đi về hướng này.
Vân Trân phát hiện khóe mắt mình đã ướt át.
Nàng sợ bản thân không khống chế được, cho nên liều mạng che miệng, ngồi xổm xuống, xuyên qua lùm cây thấp bé nhìn lửa trại và người ngồi ở đó không xa.
Nàng cứ nhìn như vậy.
Không biết nhìn bao lâu, nàng mới xoay người ngồi xuống đất, lưng dựa vào thân cây.
Khóe miệng nhẹ nhàng cao lên.
Tốt quá.
Chẳng lẽ không phải sao?
Hắn còn sống.
Ít nhất hắn còn sống.
Chỉ cần còn sống là được.
Nhưng hiện tại, nàng lại mất đi dũng khí xuất hiện trước mặt hắn.
Khoảng cách mấy chục bước ngắn ngủi, nhưng nàng dường như chẳng còn sức lực đủ để chống đỡ tới trước mặt hắn.
Đây chỉ là một đoạn đường rất ngắn, nhưng lại rất xa.
Gần, là ở khoảng cách.
Xa, là ở trong lòng.
Thật ra như vậy cũng tốt.
Vân Trân nghĩ.
Gặp nhau không bằng không gặp.
Bởi vì không ai dám chắc sau bốn năm gặp lại, bọn họ còn là chính mình trong trí nhớ không?
Có khi, chân tướng vô cùng tàn nhẫn.
So với cởi bỏ, để lộ tất cả xấu xí bên trong, còn không bằng cứ nhìn nhau từ xa thế này.
Hiện tại, chỉ cần Triệu Húc an toàn, không gì tốt hơn.
Nàng chỉ cần nhìn hắn từ xa đã tốt lắm rồi.
Còn về kế tiếp...
Kế tiếp nàng nên đi đâu?
Vân Trân nhìn trời đêm, suy nghĩ bay xa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.